Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 1030 : Liên minh - Cách cô ta một mét trở lên
Ngày đăng: 04:24 30/04/20
Thấy Tề Tiểu Tô không nói gì, ông ta vội vàng giải thích: “Cô Tề đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý muốn xâm lược quê hương của cô. Tôi muốn tiếp tục gây dựng đế quốc thương mại Mạt thị ở đó, cô biết đó, điều này cũng có lợi rất lớn cho việc phát triển của hành tinh đó. Không phải sao?”
Tề Tiểu Tô vẫn không nói gì.
Lúc này, món ăn mà họ gọi được mang lên.
Lão Mạt không thể không ngừng bài diễn thuyết thuyết phục của mình lại.
“Món cá này phải ăn lúc còn nóng, cô Tề, tôi nóng vội quá, chúng ta dùng cơm trước, dùng cơm xong nói tiếp cũng không muộn.”
Tề Tiểu Tô cầm dao nĩa lên, bắt đầu ăn.
Thực phẩm ở Liên minh giống hệt như những gì Vệ Thường Khuynh từng nói, ăn vào thì không thấy vấn đề gì, nhưng không cho người ta cảm giác muốn ăn ngấu nghiến.
Hương vị rất quy củ, giống như tuân thủ y hệt sách dạy nấu ăn mà ra, liều lượng của bất kì gia vị nào đều chuẩn xác tới từng mi-li-gam, ăn vào không thấy có gì sai cả, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Đến thời đại này, có nhiều thứ càng lúc càng có vẻ cứng nhắc và lạnh lẽo.
Tề Tiểu Tô vẫn thích thế kỉ 21 hơn.
Tuy rằng bây giờ có rất nhiều thiết bị tiện lợi.
Nhưng, nhà quá cao, cách xa mặt đất.
Lúc ăn cơm lão Mạt thực sự không nói năng gì, Tề Tiểu Tô không có khẩu vị, ăn một chút đã ngừng.
Lúc này, Vệ Thiếu soái gọi điện tới, con chip vạn năng trên cánh tay cô hiện lên tên anh, cô vẫn chưa kịp phản ứng lại.
“Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.”
Lão Mạt làm một động tác ngỏ ý mời, Tề Tiểu Tô đi tới bên cửa sổ, cách ông ta vài mét.
Cô quay đầu liếc nhìn lão Mạt, lúc này mới nhận cuộc gọi.
Đầu óc Vệ Thường Khuynh đảo tới đảo lui, cuối cùng cũng hiểu ra ý của cô.
Anh bỗng thấy cảm thấy bất lực.
Quả thực là có hành tinh của anh, tên của nó là Trái Đất, hơn nữa, cô cũng đến từ đó. Những điều này không sai, sai ở chỗ, nó vốn dĩ là cùng một nơi.
Là quay về quá khứ thôi.
Cho nên, Tề Tiểu Tô lấy đâu ra hành tinh đó mà nói chuyện cùng ông ta?
“Lão Mạt không dễ lừa thế đâu, không được nói quá nhiều với ông ta, nói nhiều quá ông ta sẽ phát hiện ra manh mối.”
Anh vuốt mặt, đang định nói tiếp với cô, đã thấy Mạt Na đi về phía mình, nhất thời im lặng, nhưng vô thức chủ động báo lại với Tề Tiểu Tô: “Anh nhìn thấy Mạt Na rồi, có lẽ cô ta đến tìm anh, yên tâm, anh sẽ cách cô ta một mét trở lên, không vượt qua khoảng cách này.”
Tề Tiểu Tô bật cười.
“Ừm, vậy anh phải chú ý nhé, em có thể nhờ Tiểu Nhất truyền hình ảnh tới đấy.”
“Xin lãnh đạo yên tâm.”
Cúp máy, Mạt Na đúng lúc đi tới cách chỗ anh hơn một mét, thấy cô ta còn muốn tới gần thêm, Vệ Thường Khuynh đưa tay ra ngăn lại: “Dừng, cô đứng đó đi.”
Mạt Na đứng lại.
Cô ta nhìn anh, cắn môi dưới, đột nhiên có chút khó chịu.
“Vệ Thường Khuynh, em quay lại tìm anh không vì điều gì cả, chỉ là em không liên lạc được với dì, anh biết dì đi đâu không? Tại sao sự kiện lớn như hôm nay mà dì không xuất hiện?”
“Từ hôm nay trở đi, chuyện của bà ấy tôi sẽ không quan tâm nữa, cô không cần đến hỏi tôi nữa.”
Mạt Na kinh ngạc: “Có phải anh có hiểu lầm gì với dì không? Suốt nửa năm nay, dì luôn rất lo lắng và bận lòng vì anh...”