Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 1031 : Liên minh - Người tìm tới
Ngày đăng: 04:24 30/04/20
“Nếu cô muốn nói những điều này, vậy thì tôi còn việc khác, cứ như thế đi.” Vệ Thường Khuynh đã không kiên nhẫn nữa.
Anh đã hiểu rõ, khi ở bên vợ yêu nhà mình, anh luôn có rất nhiều điều để nói, bất kể nói cái gì cũng được, những câu nhạt thếch anh cũng vui lòng nghe.
Nhưng với người phụ nữ khác, đúng là nghe được hai câu đã muốn bỏ chạy.
Mạt Na hít một hơi thật sâu: “Được, em không nhắc đến chuyện này nữa, em sẽ phái người đi tìm dì, nếu như anh không ngại.”
“Chuyện này không liên quan tới tôi, cô muốn làm thế nào cũng được.”
“Em hiểu rồi.” Mạt Na gật đầu, cô ta nghĩ chắc chắn anh giận vì những chuyện mà bà Vệ và cô ta đã làm, nhưng lúc này có giải thích thì nhất định anh cũng sẽ không nghe.
Cơ hội nói chuyện với anh khó khăn lắm mới có được, cô ta không muốn mới nói hai câu đã ép anh bỏ đi. Cho nên, những chuyện này cô ta sẽ không nhắc đến nữa.
“Em còn một chuyện khác muốn nói với anh, là chuyện về chiến đội phi cơ.” Mạt Na biết phải nói điều gì để anh dừng lại nghe. Quả nhiên, nghe thấy câu này, Vệ Thường Khuynh đứng lại.
“Chuyện gì?”
“Em biết lát nữa anh sẽ ăn cơm cùng bố em và những người còn lại, em không cần nhiều thời gian, sau khi ăn cơm xong, chúng ta tới quán cà phê bên ngoài ngồi mười phút, chỉ cần mười phút thôi, em nói xong sẽ đi ngay.”
Vệ Thường Khuynh lại nhấc chân bước đi.
“Bây giờ cô có thể đi cùng, ăn cơm cùng chúng tôi, ít nhất có thời gian nửa tiếng trở lên, có muốn hay không tùy cô.”
Anh sẽ không đến quán cà phê kia cùng với cô ta, nếu chỉ có mình anh.
Mạt Na nhìn theo bóng lưng đang sải bước về nhà ăn của anh, trong mắt bùng lên lửa giận.
Cứ như thế, cứ luôn như thế!
Không phải cô ta không đủ lưu tâm đến việc tiếp cận anh, rõ ràng là anh trước giờ chưa từng cho cô ta cơ hội! Anh luôn cự tuyệt cô ta, cô ta còn phải nỗ lực sao đây?
Cô ta hít một hơi sâu, đuổi theo.
Cùng nhau ăn cơm, cũng được thôi!
Nhưng số người trong bữa cơm đó nhiều hơn dự tính của Mạt Na.
Vệ sĩ đưa cô về đến Thiên Vực, cô bỗng nảy ra ý định men theo khu rừng có cảnh sắc nên thơ mà đi bộ vào E8706, nên xuống xe.
Một mình cô thong dong dạo bước trong gió, khoảng thời gian thư thả để tản bộ thế này, dường như rất lâu rồi cô không có được.
Tuy rằng đang vào độ giữa trưa, nhưng trong rừng cây rất râm mát, không hề bị nắng rọi.
Đi đến trước cổng, cô mới phát hiện ra có người đang ngồi ở đó.
Trước cổng lớn của E8706 có vài hàng ghế dài, người đó ngồi trên ghế dài, đang đưa tay ngắt mấy bông hoa sau ghế.
Bên cạnh là một chiếc xe đỏ rực như lửa.
Tề Tiểu Tô chắc chắn rằng mình không quen người này.
Có điều, người đó nghe thấy tiếng bước chân của cô, ngoảnh đầu nhìn lại, tháo kính râm xuống, ánh mắt nhìn cô sáng ngời lên.
“Là cô Tề Vân Diên phải không?”
Đó là một người đàn ông chừng ba mươi hai, ba mươi ba tuổi, tướng mạo bình thường, mắt hẹp dài, có lúm đồng tiền rất sâu.
Anh ta đứng dậy, đi về phía Tề Tiểu Tô, chưa đi tới gần đã đưa tay phải ra.
“Xin chào, xin chào, rất vui được gặp cô, tôi đã đợi cô rất lâu rồi.”
Tề Tiểu Tô ngó lơ bàn tay của anh ta.
Cũng không buồn nói năng gì, đi thẳng về phía cửa lớn, mở cửa, định bước vào trong.
Người đàn ông đó khựng lại, vẻ nhiệt tình nhận phải đả kích lớn, suýt chút nữa đã không giữ nổi nụ cười.
Anh ta nhanh chóng bước theo cô, nói thêm lần nữa: “Cô Tề, thật ngại quá, tôi xin tự giới thiệu trước! Tôi là Mã Kỳ, là một nhà sinh vật học, hiện đang công tác tại một cơ quan nghiên cứu quy mô lớn. Tôi vì ngưỡng mộ danh tiếng nên đến đây, thật lòng muốn trò chuyện cùng cô Tề Tiểu Tô.”
Lúc này Tề Tiểu Tô mới dừng lại.
Hệ thống Tiểu Nhất đã tít tít tít vài tiếng, báo cáo thân phận của đối phương.