Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1037 : Liên minh - Cảm ơn quan trên

Ngày đăng: 04:24 30/04/20


Tề Tiểu Tô nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu thăm thẳm, hỏi lại: “Cô chắc chắn muốn mời tôi tham dự chứ?”



“Tất nhiên, tôi là chủ nhà, sao có thể đẩy khách ra bên ngoài được?”



“Được.”



Tề Tiểu Tô nói rồi nhìn về phía cậu lính kia.



Khi nghe tới chuyện cô và Thủ trưởng ban chấp hành nói chuyện cùng nhau, trái tim cậu ta đã nhảy nhót như điên.



Cậu ta chỉ vừa nhận ra.



Người phụ nữ xinh đẹp này, chắc hẳn là người mà toàn quân đều biết!



Cũng vì ban nãy Phương Viện Viện gọi tên cô ấy.



Ba chữ Tề Vân Diên này, gần như binh lính nào ở Liên minh cũng nghe đến mòn cả tai!



Không chỉ vì cô đánh thắng Bành Khố Các, cướp được súng trên tay hắn ta, ép Bành Khố Các đến phát điên, mà còn vì cô tham gia vào trận chiến giữa các hành tinh, đối đầu trực diện cũng Brien, băng ghi hình cuộc chiến đã được truyền khắp toàn quân!



Hơn nữa trong trận chiến ấy, Tề Vân Diên cùng với Vệ Thường Khuynh đột nhập được vào phi cơ của quân địch, bắt sống Brien, điều này khiến họ càng phục cô, phục sát đất!



Thực ra bây giờ có không ít nữ quân nhân.



Nhưng có thể xuất sắc đến như vậy, có thể quả cảm đến như vậy, đồng thời có thể xinh đẹp đến như vậy, hiếm hoi vô cùng!



Cho nên, mỹ nữ bắt sống Brien đã thành cụm từ chú thích bên cạnh cái tên Tề Vân Diên.



Bây giờ có thể thấy một Tề Vân Diên sống sờ sờ đứng trước mặt mình, xinh đẹp và rạng ngời hơn trong tưởng tượng rất nhiều, trái tim cậu ta đập bùm bụp bùm bụp không ngừng.



Nhưng nghĩ đến việc ban nãy mình đã lạnh lùng và khó chịu với cô như thế nào, cậu ta bỗng vã mồ hôi như tắm.



Bây giờ Tề Tiểu Tô đang nhìn về phía cậu ta như hỏi ý kiến, ý tứ rõ ràng đang hỏi cô ấy có thể vào hay không, khiến cho cậu lính kia bất chợt biến thành tên cà lăm.



“Cô, cô Tề, cô có, có thể vào được rồi.” Mặt mũi cậu ta đỏ nhừ: “Ban nãy, xin lỗi cô!”



Nói xong, cậu ta bỗng hành lễ chào kiểu quân đội với cô.



Điều này có nghĩa là cậu ta coi cô như một quân nhân.




Tề Tiểu Tô đâu có ngốc, Thủ trưởng ban chấp hành đã nhấn mạnh rằng ông ấy coi họ như người nhà, đã đủ thấy sự tồn tại của họ ngang hàng với trưởng bối của Thủ trưởng ban chấp hành, tất nhiên cô phải lễ độ với họ.



Hơn nữa cô rất thích khí chất của dì Bạch.



Dì Bạch nhìn cô gái đang cười đến mức hai mắt cong cong với mình, chỉ thoáng chốc đã thấy thích cô rồi.



Cũng không biết có phải vì có Phương Viện Viện để so sánh hay không, bà cảm thấy sự lễ phép của Tề Tiểu Tô khiến bà rất có cảm tình.



“Vâng vâng vâng, ngài ấy đã nói với chúng tôi, hôm nay cô sẽ đến, đâu cần phải quà cáp gì chứ? Cô có thể đến là chúng tôi đã mừng rồi.”



Câu nói này chứng minh rằng dì Bạch thực lòng coi đây như nhà mình, cho nên bà dùng tư cách chủ nhà để tiếp đón cô.



Đồng thời cũng chứng minh được việc Thủ trưởng ban chấp hành coi họ như trưởng bối.



Tề Tiểu Tô nhớ lại ngữ điệu ban nãy của Phương Viện Viện khi nói về dì Bạch và chú Hồ, âm thầm nhíu mày.



Phương Viện Viện thực sự ngu ngốc đến vậy sao?



Những điều này mà cô ta không nhận ra sao?



Dì Bạch đón cô vào, cao giọng gọi: “Lão Hồ, lão Hồ, mau ra đây, cô Tề đến rồi.”



Từ trong bếp có một ông lão cũng rất hiền từ nhanh chóng bước ra, nhìn thấy Tề Tiểu Tô, lập tức hỏi thăm: “Cô Tề đã đến đấy ư?”



“Chú Hồ ạ.” Tề Tiểu Tô chào ông: “Hai người cứ gọi con là Vân Diên thôi.”



Thực ra cô vẫn không quen dùng cái tên Tề Vân Diên này lắm, nhưng ở đây cô không thể gọi mình là Tề Tiểu Tô được, nếu không không biết đến lúc đó hai thời không sẽ náo loạn tới mức nào, cho nên đành cố gắng thích ứng.



Chú Hồ sững sờ.



Lúc trước Phương Viện Viện đã từng cảnh cáo họ, không được gọi tên cô ta, phải gọi cô ta là đại tiểu thư, cho nên bây giờ nghe Tề Tiểu Tô nói vậy, họ thậm chí không dám tin.



“Vậy được, vậy chúng tôi sẽ gọi cô là Vân Diên.” Dì Bạch có thể nhìn ra sự chân thành của cô.



Tề Tiểu Tô mỉm cười.



“Hai người đang chuẩn bị gì trong bếp thế ạ? Có cần con giúp một tay không?” Ban nãy cô nhìn thấy chú Hồ đi ra từ phòng bếp.