Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1038 : Liên minh - Thiếu soái có đủ năng lực rồi

Ngày đăng: 04:24 30/04/20


“Không cần, không cần đâu, chúng tôi đang nấu trà sữa, chuẩn bị thêm một ít bánh bông lan và bánh quy, hoa quả đã cắt xong hết rồi.” Chú Hồ vội vàng xua tay.



Cô gái Tề Vân Diên này quả nhiên y hệt như những gì Thủ trưởng đã nói, không hề kiêu ngạo.



Uổng công họ trước đó nghi ngờ mắt nhìn người của ngài ấy, bây giờ xem ra ngài ấy nói không sai.



“Không mời người khác giúp hai người chuẩn bị những thứ này ạ?” Tề Tiểu Tô sững sờ.



Theo cô thấy, hai người đã có tuổi, những chuyện này nên có người giúp sức, để hai người họ chuẩn bị hết đồ ăn thức uống trong một bữa tiệc trà không phải quá mệt rồi sao?



Dì Bạch nhìn thấy sự quan tâm trong mắt cô, bà thấy lòng mình ấm áp, nên vỗ vỗ lên mu bàn tay cô: “Thực ra không sao đâu, chúng tôi làm quen việc rồi. Trước kia ngài ấy cũng không thích trong nhà có người khác, hơn nữa cũng không bằng lòng để người lạ vào bếp, ngài ấy thích yên tĩnh.”



Chỉ có điều, sau khi đại tiểu thư đến, dường như không còn yên tĩnh như trước nữa rồi.



Cô ta mới đến được vài ngày đã muốn tổ chức tiệc trà, hôm qua còn quấn lấy Thủ trưởng khóc lóc đòi ông ấy điều động máy bay đến thị trấn nhỏ đón bạn bè của cô ta tới đây, ông ấy muốn họ ở bên ngoài, cô ta không bằng lòng, nói rằng họ là bạn bè thân thiết nhất chơi với cô ta từ nhỏ tới lớn, nhất định phải sống ở nhà này mới thể hiện được sự coi trọng mà cô ta dành cho họ.



Cho nên sáng nay ba cô gái kia bắt đầu vào sống ở đây.



Bốn cô gái nhìn chung không thể nào yên tĩnh được, chỉ một buổi sáng đã khiến đầu ngài ấy đau đến muốn nứt ra, cho dù hôm nay không có công việc, nhưng chắc ngài ấy cũng muốn trốn đi.



Nghe nói họ còn mời thêm bốn người bạn nữa đang làm việc ở thủ đô Liên minh, một lát nữa sẽ tới.



Một buổi tiệc trà đáng ra phải được diễn ra trong bầu không khí an bình, vài người bạn thân thiết quây quần nói chuyện, nhưng nhìn tình hình này chắc sẽ ồn ào như một buổi tiệc rượu.



Dì Bạch chỉ nghĩ thôi đã thấy nhức đầu rồi.



Tề Tiểu Tô không để tâm tới sự khách sáo của họ, theo họ đi vào phòng bếp.



“Còn cần làm gì nữa, chú Hồ, dì Bạch, hai người nói đi, để con làm cho.”



Nếu như cô đã đến đây, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn hai người già bận tới mức xoay vòng vòng trong bếp chuẩn bị đồ ăn cho một đám thanh niên.



Hơn nữa, sau khi vào bếp cô mới thấy, họ đã nói quá nhẹ nhàng!



Họ nói chỉ chuẩn bị một ít bánh bông lan và bánh quy, cô vào bếp và nhìn thấy, trên quầy bếp dài, ít nhất phải có tới hai mươi loại bánh bông lan, hai mươi loại bánh quy!
“Tiểu Nhất, tôi thấy cậu cần phải đi cài đặt lại rồi đấy!”



Mặt Tề Tiểu Tô đỏ bừng.



Thật lố lăng.



“Sao thế, Vân Diên, mặt của cô đỏ lắm, có phải không thoải mái không?” Dì Bạch nhìn thấy, lo lắng hỏi: “Có phải bị sốt không?”



Tề Tiểu Tô: “...”



Cô không còn mặt mũi nào ở trong bếp nữa.



Cô mau chóng bưng giúp bà hai đĩa quả hạch đi ra ngoài như trốn chạy.



Vừa ra ngoài, cô ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mặt với một đoàn người.



Người đi đầu không phải Phương Viện Viện.



Người đi đầu là một phụ nữ uốn tóc ngắn đến mang tai, nhuộm hai màu tím và xám, không phải quá xinh đẹp, nhưng rất dễ nhận biết, rất đặc biệt, nên cũng coi như ưa nhìn.



Cô ấy đánh son màu hồng tím, mặc một bộ jumpsuit trắng, trông có vẻ rất thời thượng.



Tuy rằng Tề Tiểu Tô không hiểu về những màu tóc và kiểu trang điểm đang thịnh hành.



Nhưng người nào người nấy ăn mặc rất rực rỡ.



Bên cạnh người phụ nữ ấy còn có một người đàn ông luôn cúi đầu nghịch chuỗi hạt màu bạc trên tay, giống như một thứ đồ chơi gì đó.



Đằng sau vẫn là người phụ nữ tên Tiểu Giai kia, ngoài ra có thêm hai người đàn ông trẻ tuổi khác và một người phụ nữ tầm hai bảy, hai tám tuổi.



Người phụ nữ đi đầu đánh giá Tề Tiểu Tô một lượt, lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ.



“Cô là Tề Vân Diên phải không? Xin chào, tôi tên là Lolita, nghe danh cô từ lâu.”