Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1055 : Liên minh - Mềm lòng với ông ta

Ngày đăng: 04:24 30/04/20


Tề Tiểu Tô rất bất ngờ.



Nhìn những gương mặt nhiệt tình trước mắt, cô mỉm cười híp mắt, quay đầu lại nhìn Vệ Thường Khuynh, bật cười nói: “Làm sao đây, đội trưởng, họ làm vậy có xem là tạo phản không?”



Vệ Thường Khuynh ho một tiếng nói: “Không, vì đội trưởng anh cũng giống họ, sẽ nghe lời em!”



“Ha ha ha!”



“Đội trưởng thuộc phe sợ vợ!”



Tất cả mọi người đều cùng nhau trêu đùa.



Lúc này, Tần Tốc bước lên, giúp Tề Tiểu Tô cầm bó hoa to đùng trên tay nói: “Các người tránh ra, tránh ra, tôi là thuộc hạ chân chính của mợ Vệ!”



Ban đầu ở trường đua ngựa Lạc Phi, cô đã ra giá cao để đưa anh ta đi, lúc đó anh ta cảm thấy việc gia nhập lại vào đội đã không còn hi vọng, nên đồng ý đi theo Tề Tiểu Tô.



Sau đó có thể trở về với chiến đội Diệm Ưng, nói thật lòng, tuy anh ta rất vui, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có vài phần thất vọng, dù sao không thể đi theo Tề Tiểu Tô nữa. Anh ta rất sùng bái cô, hơn nữa cũng rất cảm kích cô.



Anh ta cũng lo bên cạnh cô không có ai giúp đỡ.



Nhưng bây giờ thì tốt rồi, cô cũng gia nhập chiến đội Diệm Ưng, vẹn cả đôi đường!



Thế nên, anh ta lập tức lấy thân phận trợ thủ của Tề Tiểu Tô tiến lên tách mọi người ra.



Thấy anh ta đắc ý như vậy, sao bọn người Quân Lương có thể bỏ qua? Lập tức cùng bắt tay nhau nhấc bổng anh ta lên, sau đó mọi người cùng ném anh ta vào hồ bơi trong sân tập huấn.



Bọt nước bắn lên tung tóe, những đóa hoa vừa nãy nổi khắp nơi trên mặt nước.



Vào giây phút này Tề Tiểu Tô mới đột nhiên có cảm giác cô là chiến hữu, là đồng đội thật sự của họ.



Vệ Thường Khuynh đưa tay ôm lấy vai cô, nói: “Thế nào, có phải mấy tên nhóc này ồn ào quá không?”



“Không, đây là nhiệt huyết đấy.”



Đây sao có thể gọi là ồn ào chứ?



Như vậy mới có sức sống.
Thủ trưởng cảm nhận được sự do dự của cô, lại thở dài. Cũng không biết vì sao, trong lòng Tề Tiểu Tô lại không nỡ, cô buột miệng nói: “Được, vậy tối nay đi, tôi sẽ đến tìm ngài.”



“Được được, tôi sẽ ở lại văn phòng đợi cô.” Thủ trưởng liền trở nên vui vẻ.



Sự biến đổi cảm xúc này rõ ràng như vậy, khiến Tề Tiểu Tô cũng không nhịn được mỉm cười.



“Em hứa với ông ấy rồi à?” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cô, làm Tề Tiểu Tô giật bắn người, bước lui về sau một bước, lại vừa khéo lui vào lòng anh, bị anh ôm lấy.



Cô nghĩ thầm có lẽ có tật giật mình chính là để hình dung lúc này.



“Ha ha.” Cô có chút gượng gạo mỉm cười với anh: “Anh nghe hết rồi à?”



“Ừm hừ. Nếu anh không nghe thấy, có phải tự em sẽ lén lút đi gặp Thủ trưởng không?”



“Không có, sao có thể chứ, em nhất định sẽ nói thẳng với anh, sau đó thuyết phục anh đồng ý.”



“Vậy nếu anh không đồng ý thì sao?”



“Em đã hứa với người ta rồi, anh không đồng ý cũng không hay phải không? Vậy chẳng phải khiến em trở thành tiểu nhân không đáng tin sao?” Tề Tiểu Tô mỉm cười nói: “Thế nên anh chỉ có thể đồng ý.”



Vệ Thường Khuynh vừa giận vừa buồn cười, không nhịn được đưa tay sang véo mũi của cô, nói: “Rõ ràng em biết anh cũng hết cách với em mà.”



Tề Tiểu Tô thè lưỡi tinh nghịch.



Nói đùa là nói đùa, Vệ Thường Khuynh vẫn phải nghiêm túc nói: “Tối nay anh đưa em đến đó, ông ta có chuyện không muốn anh nghe thấy, vậy anh không vào là được, anh ở bên ngoài đợi em.”



Anh thật sự không thể yên tâm, cảm giác nguy hiểm mà căn cứ nghiên cứu y học mang đến cho anh mãnh liệt vậy sao?



Nhưng, thấy anh quan tâm, lo lắng cho mình như vậy, cũng làm cho trong lòng Tề Tiểu Tô cảm thấy rất ấm áp. Cô đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của anh.



Sau bữa tối, Vệ Thường Khuynh đích thân đưa Tề Tiểu Tô đến phía trước văn phòng làm việc của Thủ trưởng.



Anh đưa tay vén mấy sợi tóc mai bên tai cô ra phía sau, nâng gương mặt của cô lên đặt một nụ hôn lên môi cô rồi mới chịu thả người.



“Đi đi, nếu ông ta nói những lời khó nghe, em cứ trực tiếp bỏ đi là được, không cần để ý ông ta, cũng không cần mềm lòng với ông ta.” Anh luôn cảm thấy Tề Tiểu Tô rất mềm lòng với Thủ trưởng.