Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 1056 : Liên minh - Phát hiện kinh hoàng
Ngày đăng: 04:24 30/04/20
“Anh không tin tưởng Thủ trưởng thế sao?” Tề Tiểu Tô bật cười: “Hơn nữa, ở đây chắc sẽ không có vấn đề gì đâu, anh yên tâm đi. Cũng đừng đứng bên ngoài mà đợi, vào trong xe ngồi đợi em.”
Trong xe ngồi thoải mái hơn, còn có nước ép, có điều hòa, có tivi, ngồi trong đó ngủ một giấc đợi cô cũng được.
“Tuân lệnh, bà xã.”
Vệ Thường Khuynh sau khi thấy cô vào trong, mới xoay người bước về phía xe của họ.
Tề Tiểu Tô vào cửa, đầu tiên đi ngang qua một nữ thư ký xinh đẹp, báo lại họ tên của mình, rồi quét chip nhận dạng, sau đó thư ký mới mở một cánh cửa cho cô, mời cô tự đi vào trong.
Đây là một gian phòng làm việc kiểu mở, trên mấy chiếc bàn làm việc đều có người ngồi, họ đang vùi đầu làm việc, nghe thấy có người bước vào, họ đồng loạt ngẩng đầu, có người nhận ra cô, đôi mắt sáng rực định mở cửa, trợ lý Triệu từ phía sau bức bình phong cao ngang người nhanh chóng ra chào đón.
“Cô Tề, à không, Giáo quan Tề, Thủ trưởng đã đợi cô rất lâu rồi. Mời đi theo tôi.”
Tề Tiểu Tô gật đầu, đi theo anh ta bước qua một hành lang trải thảm dày, lúc này mới chính thức đến phòng làm việc của Thủ trưởng.
Trợ lý Triệu gõ cửa, trên cửa mở ra một chiếc máy liên lạc: “Thủ trưởng, Giáo quan Tề đến rồi.”
Máy liên lạc truyền đến giọng của Thủ trưởng: “Mời cô ấy vào, còn nữa, nếu không có chuyện gì quan trọng, tự cậu xử lý là được.”
Trợ lý Triệu biết đây là ý nói lúc ông ấy và Tề Vân Diên nói chuyện không muốn bị quấy rầy, liền lập lức thưa vâng một tiếng.
“Giáo quan Tề, mời vào.” Trợ lý Triệu giúp cô đẩy cửa ra, dùng tay ra hiệu mời cô vào.
Tề Tiểu Tô cảm ơn anh ta, rồi bước vào trong.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại sau lưng cô.
Phòng làm việc của Thủ trưởng rất lớn, có thể nói là cả một không gian rộng lớn. Khác với sở thích chung của những người đương thời, phòng làm việc thường chỉ thuần màu trắng hoặc màu vàng nhằm toát lên sự sạch sẽ và cảm giác hiện đại, phòng làm việc của Thủ trưởng có thể nói rất đơn giản, hơn nữa đa số vật dụng trong đó đều bằng gỗ.
Nhưng, điều kỳ lạ là tại sao ở chỗ Thủ trưởng lại có hình ảnh của trường tiểu học Phiến Lĩnh!
Chuyện này thật vô lý!
Có thể nói là một chuyện kỳ quái!
Đúng vậy, không sai, mấy năm trước Vệ Thường Khuynh cũng từng xuyên không đến thành phố D của thế kỷ hai mươi mốt, có lẽ trước anh, còn có người khác đến đó, khả năng này cũng rất có thể, chẳng hạn như bố của anh, bố chồng của cô - Vệ Kiêu.
Họ muốn chụp những bức ảnh này mang về làm kỷ niệm hoặc lưu niệm, cũng không phải không thể, vấn đề là, trường tiểu học Phiến Lĩnh này cũng chẳng phải thắng cảnh đặc trưng gì, phong cảnh cũng không xinh đẹp, kiến trúc cũng vô cùng bình thường, thông thường người ta chụp ảnh sao có thể đến đây chụp chứ?
Nói thế nào cũng không thông?
Bàn tay cầm quyển album của Tề Tiểu Tô vì kinh ngạc mà không ngừng run run.
“Ngài nói cho tôi biết đi, những bức ảnh này là do ai chụp?” Cô vẫn nhìn chằm chằm vào Thủ trưởng.
Thủ trưởng mím chặt môi, nhìn cô.
Giữa hai người rơi vào một bầu không khí giằng co trầm mặc, chẳng ai muốn lên tiếng nói trước, là vì quá bất ngờ, cũng là vì quá khẩn trương và bất an.
Bầu không khí trong phòng làm việc trầm mặc.
Đến cả Hệ thống Tiểu Nhất cũng không dám tùy tiện nói chuyện, vì nó cảm nhận được tâm trạng căng thẳng lúc này của Tề Tiểu Tô.
Rất lâu sau, thấy ông ấy mãi không lên tiếng, Tề Tiểu Tô dứt khoát ra tay, lật trang tiếp theo.
Bàn tay cô run lên kịch liệt, quyển album suýt chút nữa rơi xuống đất.