Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 1057 : Liên minh - Bà ấy cũng yêu tôi
Ngày đăng: 04:24 30/04/20
Thủ trưởng giật mình, đang định nhanh chóng đưa tay đón lấy, nhưng Tề Tiểu Tô đã giữ chắc quyển album lại.
“Tề Vân Diên!” Ông trầm giọng gọi: “Sao cô có thể tùy tiện xem album ảnh của người khác như vậy chứ?”
Ông tức giận.
Đây là một cảm giác tức giận kèm bất an.
Tề Tiểu Tô cũng tức giận: “Ngài mau nói cho tôi biết, sao ngài có được những bức ảnh này?”
Những bức ảnh trong trang thứ hai, tất cả đều là phong cảnh thành cổ ở thành phố D, có một vài chỗ cô có thể nhận ra, có một vài chỗ thì không, nhưng, rất rõ ràng tất cả đều là thành phố D!
Vì thủ đô của Liên minh bây giờ vốn đã không còn những tòa nhà cổ và đường phố xe cộ như vậy nữa!
Đây là sự khác biệt rất rõ ràng, hai thời đại hoàn toàn khác nhau, vừa nhìn liền có thể nhận ra ngay.
“Đây là những bức ảnh lịch sử cũ tôi tìm được trên mạng, chỉ là tôi có hứng thú với thời đại đó, không được sao?” Thủ trưởng nói.
“Ha!” Tề Tiểu Tô không nhịn được sự châm biếm: “Tìm trên mạng? Vậy được, ngài thử tìm lại một lần cho tôi xem xem!” Cô còn nhớ, bây giờ muốn lên mạng tìm những bức ảnh cũ của hai mươi năm trước cũng khó, vì lúc đó chẳng qua chỉ tầm thập niên tám mươi, mọi người vẫn còn dùng cuộn phim để lưu trữ ảnh, rất ít người tải lên mạng.
Từ thế kỷ hai mươi mốt đến thủ đô của Liên minh hiện tại, phải trải qua bao nhiêu lâu chứ? Sao có thể dễ dàng lên mạng tìm thấy nhiều ảnh cũ như vậy chứ?
Hơn nữa, những thành phố khác không chụp, thủ đô không chụp, thành phố du lịch không chụp, mà tất cả đều chụp tại thành phố D!
Sao bây giờ lại nói, bà ấy cũng yêu ông chứ.
Cô không nhịn được cười lạnh: “Thủ trưởng, tôi vốn cho rằng ngài vẫn luôn là một người đàn ông tốt nho nhã lịch sự, nhưng bây giờ xem ra, ngài chẳng qua cũng vậy mà thôi, ngài làm tổn thương người đàn ông đó, còn rắp tâm nói dối để vợ ông ấy cũng phản bội ông ấy sao?”
Nếu mẹ ruột của Phương Viện Viện yêu ông ấy, sao không li hôn với chồng để ở bên ông ấy chứ? Như vậy, họ còn có thể cho Phương Viện Viện một thân phận hợp pháp quang minh chính đại.
Hốc mắt Thủ trưởng đỏ bừng.
Ông đau đớn nhắm nghiền mắt, hai dòng nước mắt từ hốc mắt tuôn xuống.
Tề Tiểu Tô thấy ông như thế, những lời chỉ trích khắt khe cũng không thể thốt ra nữa.
“Phải, là tôi đã gây tổn thương cho họ.” Giọng nói của Thủ trưởng trầm xuống, giống như trong nháy mắt đã mất đi tất cả sức lực: “Đó vốn là một mối quan hệ làm cho mọi người đều đau lòng.”
Tề Tiểu Tô muốn nói, tôi không hề có hứng thú muốn nghe nghiệt duyên của các người năm đó, không muốn nghe câu chuyện của ông.
Nhưng, nhìn thấy dáng vẻ cằn cỗi nặng trĩu này của ông, cô lại không thể nói tiếng nào.
“Họ vốn rất yêu thương nhau, vốn dĩ là thế.” Thủ trưởng nói: “Nhưng tôi đã xen một chân vào, là tôi, là tôi không tốt, tôi bị mẹ của Viện Viện thu hút, bất tri bất giác muốn đến gần bà ấy. Sau đó, chồng bà ấy kiểm tra ra cơ thể có vấn đề, ông ấy không thể có con được.”
Thủ trưởng cũng không biết vì sao phải nói những chuyện này với Tề Tiểu Tô nữa, nhưng tâm sự đã chôn giấu gần hai mươi năm giờ đã trở nên quá nặng nề.