Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1062 : Liên minh - Miếng ngọc lục bảo đó

Ngày đăng: 04:24 30/04/20


Rốt cuộc là chuyện gì đây?



Có lẽ chỉ có bố anh mới biết tất cả những chuyện này.



Nhưng bố anh đi đâu rồi thì không ai biết cả.



Ông ấy đi dạo chơi khắp nơi rồi, rời xa mọi chuyện nhiều năm như vậy, lại còn để lại một cục diện rắm rối thế này.



Miếng ngọc lục bảo đó là mấu chốt gây ra cái chết của Tề Tông Dân và Tô Vận Linh.



Vệ Thường Khuynh nghĩ thông những thứ then chốt đó, đột nhiên anh hiểu ra tại sao vừa rồi Tiểu Tô lại kháng cự anh.



Nhưng điều này lại khiến cho trái tim anh lập tức đau đớn, héo úa.



Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ, chuyện năm đó của mấy người Vệ Kiêu, Phương Tấn, Cẩm Địch, Tề Tông Dân và Tô Vận Linh lại vẫn ảnh hưởng đến anh và Tiểu Tô.



Như vậy quá không công bằng rồi.



Quanh đi quẩn lại, hoá ra giữa anh và Tiểu Tô còn từng có đính ước từ nhỏ, còn từng làm lễ đính hôn rồi.



Đây rốt cuộc là loại duyên phận gì thế?



Nhưng bây giờ anh lại không vui vẻ nổi, bởi vì tâm trạng của Tiểu Tô không ổn, rất không ổn. Cô cứ bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến nỗi lạnh lùng.



Đây không phải là Tiểu Tô.



“Vợ ơi?” Vệ Thường Khuynh giơ tay muốn xoa lên mái tóc ngắn của cô, bình thường anh làm như vậy, lúc cô vui sẽ mặc cho anh xoa, lúc cô không vui sẽ quát anh: Vệ Thường Khuynh, anh đừng có mà làm rối tóc em!



Nhưng Tề Tiểu Tô lại nghiêng đầu đi, để tay anh rơi vào không trung.



Trái tim Vệ Thường Khuynh lập tức liền trĩu xuống.



“Ra chỗ khác nói chuyện đi.” Tề Tiểu Tô không nhìn ai, quay người đi ra ngoài.



Vệ Thường Khuynh lập tức đi theo cô.
“Ông nghe không hiểu à? Tai nạn xe đó là do có người cố tình gây ra! Bố mẹ tôi vì miếng ngọc lục bảo đó mà bị người ta giết chết! Bọn họ đã chết rất nhiều năm rồi! Đến bây giờ tôi vẫn chưa tra rõ được là kẻ nào đã giết họ!”



Cơ thể Thủ trưởng lảo đảo.



Vận Linh chết rồi?



Tề Tông Dân chết rồi?



Đã chết rất nhiều năm rồi?



“Vậy, vậy bao nhiêu năm như vậy con đã sống thế nào?” Trái tim ông như bị ai cầm dao đâm vào.



“Sống thế nào à? Tôi ăn nhờ ở đậu nhà Tề Tông Bình, chịu đủ lạnh nhạt chỉ trích, sống đến hai mươi ba tuổi, gặp phải một tên nghiện rượu trộm cướp, bị giết chết rồi!”



Những chuyện này vốn dĩ có thể không nói, nhưng Tề Tiểu Tô lại không nhịn được, không kiềm chế được.



Cô tưởng là mình đã không còn chuyện gì nữa rồi, không còn bất cứ vấn đề gì nữa rồi, ai biết, nhìn thấy Thủ trưởng bảo vệ Phương Viện Viện như vậy, còn yêu cầu cô đi xin lỗi Phương Viện Viện, cô liền không thể đè nén được sự độc ác trong lòng xuống nữa.



Cô muốn lôi hết những chuyện này ra, để cho ông ấy biết, sự bao bọc nuông chiều bao nhiêu năm nay của ông ấy đối với Phương Viện Viện đều là trò cười cả!



Mắt Thủ trưởng sầm lại, choáng váng, máu huyết trong lồng ngực cuộn lên, có một giây phút, ông ấy cảm thấy mình sắp nôn ra máu rồi.



Cổ họng tanh ngọt, ông ấy dồn sức đè xuống.



Vệ Thường Khuynh khẽ cau mày, nhìn Tề Tiểu Tô, sau đó nói xen vào: “Vệ Kiêu để lại nghiên cứu mới nhất của ông ấy cho tôi, cho nên lần đó tôi xảy ra chuyện, thật sự đã xuyên qua lỗ sâu, đến thành phố D, gặp được Vân Diên... cứu cô ấy.”



Anh không hề cổ vũ Tiểu Tô nói ra chuyện cô sống lại.



Nhưng nếu cô đã nói rồi, anh chỉ có thể miễn cưỡng che đậy đi một chút.



Quả nhiên Thủ trưởng cho rằng vào thời khắc cuối cùng, Tiểu Tô đã được Vệ Thường Khuynh cứu qua đây, hoàn toàn không suy nghĩ đến phương diện được sống lại.”



Qua lại trong không gian và sống lại sau khi chết là hai khái nhiệm khác nhau.