Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1063 : Liên minh - Cần yên tĩnh

Ngày đăng: 04:24 30/04/20


“Cảm ơn cậu, Thường Khuynh.” Ông ấy ổn định lại tâm trạng.



Nhưng cho dù như vậy, sau khi biết tin Tô Vận Linh đã chết, Thủ trưởng vẫn giống như già đi chục tuổi.



Vệ Thường Khuynh trầm giọng nói: “Tôi và Vân Diên là vợ chồng, không cần ông cảm ơn thay cô ấy.”



Lúc nói lời này, anh nhìn Tiểu Tô, nhưng thấy ánh mắt cô mơ màng, căn bản cũng không nhìn về phía mình. Trái tim Vệ Thường Khuynh càng nặng nề hơn.



“Nhưng sao lại như vậy, sao lại như vậy chứ? Năm đó rõ ràng tôi đã bảo Vệ Kiêu đưa miếng ngọc truyền tin cho Vận Linh rồi, sau khi ông ấy quay lại cũng không hề nhắc đến chuyện miếng ngọc truyền tin với tôi...” Thủ trưởng lẩm bẩm nói.



Nhưng Tề Tiểu Tô cũng không muốn ở lại đây nữa, cô đá sô pha, sau đó quay người đi ra ngoài cửa.



Vệ Thường Khuynh giật mình, lập tức đuổi theo, giơ tay ra kéo lấy cô: “Em muốn đi đâu?”



“Em muốn ra ngoài đi dạo.” Tề Tiểu Tô cúi đầu, giọng nói hoang mang.



“Đã muộn thế này rồi em đi dạo ở đâu chứ? Đợi lát nữa anh đi với em.”



“Không, em đi ở trong Thiên Vực thôi.” Tề Tiểu Tô giằng khỏi tay anh, không quay đầu lại đi ra ngoài: “Anh hỏi tiếp giúp em đi, hỏi xem có manh mối nào có thể tìm ra hung thủ năm đó hại bố mẹ em không.”



Nghê Hào?



Bạch Thế Tuấn?



Không, sẽ không chỉ là bọn họ.



Vẫn chưa tìm thấy người đàn ông đẹp trai mà Tiền Quế Hoa nói.



Là hắn đã mua được miếng ngọc lục bảo trong tay Tiền Quế Hoa.



Bây giờ cô tìm ra được một đầu mối rồi, những người đó nhất định biết sự khác thường của miếng ngọc lục bảo đó, cho nên mới muốn cướp lấy, cho nên mới giết bố mẹ cô.



Nhưng đó rõ ràng nên là đồ của mẹ cô.



Năm đó tại sao Vệ Kiêu lại không đưa miếng ngọc truyền tin cho bà? Tại sao?



Bây giờ cô không muốn đối diện với Phương Tấn nữa, còn nói với ông ấy một câu, cô cảm thấy mình sẽ không nhịn được mà bùng nổ mất.




Mặc dù bây giờ biết Tề Tông Dân không phải là bố ruột của mình, nhưng trong lòng cô, ông ấy vĩnh viễn là một người bố tốt yêu thương cô, cưng chiều cô.



Có thể nói, bọn họ đều gián tiếp bị Vệ Kiêu hại chết.



Vệ Thường Khuynh đã từng cố chấp muốn đi tìm bố như vậy, thậm chí không ngại xuyên qua thời không để tìm ông ta, còn vì thế mà làm cho bà Vệ muốn nghĩ cách khiến anh mất trí nhớ. Chuyện này chứng minh trong lòng anh vô cùng nhớ bố mình.



Mà cô, bây giờ lại hận bố anh.



Sau này có lẽ tất cả tinh lực của cô đều dồn hết lên việc tìm Vệ Kiêu và truy tìm hung thủ, vậy cô phải đối diện với Vệ Thường Khuynh thế nào đây?



Phải để anh nhìn thấy cô truy tìm tin tức của bố anh, tràn đầy oán trách và thù hận với bố của anh à?



Dù sao, bây giờ cô cũng không làm được.



Bây giờ cô cũng rất hoang mang, thậm chí không biết làm thế nào. Cô chỉ biết bây giờ mình không có cách nào để đối diện với anh thôi.



Hệ thống Tiểu Nhất cảm nhận được sự hoang mang không biết làm thế nào và đau lòng của cô, nhất thời cũng không biết nên nói gì.



Nhưng cô cứ đi như vậy, không sợ Thiếu soái sẽ phát điên à?



“Thiếu soái sẽ rất lo lắng đấy.”



“Cậu có thể nói với anh ấy là tôi không sao, nhưng tôi không muốn cậu để lộ tung tích của tôi, thậm chí, tôi hy vọng cậu có thể che đậy tung tích giúp tôi.”



Nếu như không có sự giúp đỡ của nó, có lẽ cô đi chưa được một ngày đã bị anh tìm thấy rồi.



Bảo nó giúp cô?



Đến lúc đó liệu Thiếu soái có đưa nó đến lò chế tạo lại không!



“Nếu như cậu không bằng lòng, tôi sẽ đi cướp Liệt Diễm, quay về thế kỷ hai mươi mốt.” Đợi cô đem Hệ thống Tiểu Nhất đi rồi, Vệ Thường Khuynh sẽ khó mà xuyên về nữa.



Hệ thống Tiểu Nhất kinh ngạc.



Cách không gian như vậy, Thiếu soái còn tìm cái rắm à.