Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 107 : Hỏi chuyện trong phòng

Ngày đăng: 04:13 30/04/20


Tim Tề Tiểu Tô đập thịch một cái, lẽ nào tai mắt của Hồng lão đại thực sự ghê gớm vậy sao, nhanh như thế đã tìm đến đây rồi?



Thư Văn Đống không ở đây, Tề Tiểu Tô cũng hơi lo lắng, lẽ nào anh ta gặp chuyện gì đó ở bên quán bar kia sao?



“Nghiêm lão.”



Tề Tiểu Tô bị bà Nghiêm nhỏ vẫn đang đứng chờ ngoài cửa gọi vào trong. Bây giờ họ cần nói chuyện nên Nghiêm lão thẳng thắn bảo bà ấy tránh mặt đi.



Bà Nghiêm nhỏ trừng mắt lườm Tề Tiểu Tô một cái, hơi khó chịu không muốn tránh. Muộn thế này rồi, bà ta tránh đi đâu được? Nhưng bà ta cũng không thể không nghe lời Nghiêm lão được.



Chờ bà ta lắc eo đi ra ngoài, đóng cửa lại, Nghiêm lão mới ra hiệu cho Tề Tiểu Tô ngồi xuống. Ông nhìn cô một cái, rồi hơi lắc đầu nói: “Tiểu Tô à, tôi có thể hỏi cô một câu không? Cô và Long Đào có quan hệ gì?”



Xem ra Thư Văn Đống đã báo cáo hết mọi chuyện tối nay cho Nghiêm lão rồi. Tuy lúc sau cô có nói với Thư Văn Đống là cô không sao, nhưng anh ta vẫn không dám không báo, dù sao cũng liên quan đến Long Đào, mà Nghiêm lão cũng là người thành phố D. Tề Tiểu Tô còn chưa nói gì, Nghiêm lão lại bổ sung thêm một câu: “Nếu không tiện nói thật, muốn nói dối với tôi thì không cần nói gì cả.”



Đầu Tề Tiểu Tô đang vô cùng đau đớn, cũng rất uể oải, cô có thể nhận ra được, Nghiêm lão chỉ muốn có một câu trả lời khẳng định mà thôi, cũng không phải cố tình truy hỏi. Vì thế cô liền nói ‘nửa thật’.



“Lúc trước cháu chưa từng gặp Bí thư Long, nhưng tối nay cháu giúp anh ta một chuyện nhỏ.”



Cô nói vậy, Nghiêm lão liền hiểu ngay, đồng thời cũng kinh ngạc với khả năng nói chuyện kín kẽ của Tề Tiểu Tô. Cô nói thế này đã nói rất rõ ràng cho ông biết quan hệ trước mắt của cô và Long Đào, nhưng lại không coi là nói rõ mười mươi, nói chuyện rất có đường lùi.



Ông không nhịn được, khẽ cười, “Tôi tin cô. Thôi được rồi, nếu đã như vậy tôi cũng hiểu rồi. Cô không có việc gì thì may quá, đi nghỉ ngơi trước đi.”



Chờ Tề Tiểu Tô đi rồi, Nghiêm lão mới gọi một cú điện thoại. “Tắc Thâm à, pho tượng phật bằng ngọc lúc trước nói định tặng cha thị trưởng Thạch đó, tạm thời cứ giữ lại đi, đừng tặng nữa.”



Ở đầu dây bên kia, Nghiêm Tắc Thâm sững sờ một chút, nhưng cũng vâng một câu.




Ông ngoại cô không kể tường tận, cô cũng có thể tưởng tượng ra hôm qua Trần Đông đã làm cái trò gì ở đây. Hẳn là họ đến đây để đòi nhà, sau đó nghe nói đã giao nhà cho cô rồi nên bắt đầu gây chuyện. Cô có thể đoán được Trần Đông sẽ nói gì với hai cụ rồi, chắc chắn là nói Tô gia họ muốn dùng thủ đoạn chiếm lấy đồ của Tề gia bọn họ.



Thật nực cười, căn hộ đó vốn là của bố mẹ cô để lại cho cô, có liên quan quái gì đến Tề Tông Bình chứ?



Trên di chúc cũng đã nói rõ, chỉ có điều là phải chờ đến khi cô đủ mười tám tuổi, mà giờ ông bà giao cho cô sớm một chút thôi mà.



“Biết thì biết chứ sao ạ. Ông ngoại, cháu sẽ không đưa cho họ. Bà ngoại cháu đâu ạ?”



Ánh mắt ông ngoại Tô hơi né tránh, Tề Tiểu Tô cảm thấy không ổn, đang định hỏi tiếp, Tô Vận Đạt đã chạy ào ào từ trên tầng xuống, xòe tay ra trước mặt cô.



“Cháu mau trả tiền đi, cậu muốn đưa mợ út cháu sang thành Nam ở, vợ chồng cậu chọn được một căn hộ bên đó, chờ tiền để giao tiền đặt cọc!”



Tề Tiểu Tô lại ngạc nhiên tiếp, muốn sang thành Nam mua nhà ư? Nhanh thế đã chọn xong rồi à?



“Thằng khốn nạn, mẹ mày còn đang nằm viện kia kìa, mày mua nhà cái gì chứ? Mày đi nộp tiền viện phí trước đi!” Ông ngoại Tô không nhịn được liền chửi ầm lên, mặt vô cùng đau khổ.



“Bà ngoại nằm viện ạ?” Tề Tiểu Tô sợ hết hồn: “Rốt cuộc là chuyện gì? Lẽ nào là do Trần Đông làm hay sao ạ? Trần Đông làm gì bà ngoại cháu?!”



Tim cô nóng như lửa đốt, cũng vô cùng phẫn nộ. Nếu Trần Đông thực sự làm hại bà ngoại cô, cô nhất định sẽ cho bà ta biết mặt.



Ông ngoại lập tức nói: “Không phải, không phải, là do thằng cậu hai khốn nạn kia của cháu...”



Lúc này Tề Tiểu Tô mới biết, cậu hai Tô Vận Thuận quay về rồi. Không biết anh ta nghe hơi nồi chõ ở đâu biết được Tô Vận Đạt kiếm được một khoản tiền, nửa đêm hôm trước lén lút mò về, đòi Tô Vận Đạt cho anh ta vay chút tiền.