Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 108 : Chuyện trần đông gây ra
Ngày đăng: 04:13 30/04/20
Lúc trước Tô Vận Thuận đánh bạc nợ Ngô Kiến trọc một khoản tiền, sau đó chạy trốn mất, hơn nữa, Trịnh Mạt vợ anh ta cũng bỏ rơi ông bà ngoại Tô, chạy về nhà mẹ đẻ. Có điều, hai người họ vốn cũng không đăng ký kết hôn, người chạy hết rồi, ông bà ngoại Tô cũng chẳng còn cách nào khác.
Tề Tiểu Tô còn vì trả tiền cho anh ta mà bị Ngô Kiến bắt đi đánh một trận đấu quyền anh thiếu nữ gì gì đó, cũng chính vì lần ấy nên cô mới bị Mã Chí Thành nhắm trúng.
Tính ra, món nợ đó cô còn chưa tính với Tô Vận Thuận đâu, ai ngờ bây giờ anh ta lại chạy về đòi tiền, lúc xảy ra xung đột với Tô Vận Đạt, anh ta mới không cẩn thận đẩy ngã bà ngoại Tô.
“Vậy hiện giờ cậu hai đi đâu rồi ạ?”
Trong bụng Tề Tiểu Tô như bị lửa đốt, nhìn Tô Vận Đạt: “Bà ngoại nằm viện, cậu còn đòi mua nhà gì nữa?”
Không biết vì sao, Tô Vận Đạt cảm thấy ánh mắt của Tề Tiểu Tô rất mãnh liệt, cô cháu gái còn chưa tới mười tám tuổi này đột nhiên khiến anh ta thấy hơi sợ hãi. Anh ta rụt người lại một chút, giải thích: “Có phải cậu muốn thế đâu, bố mẹ cậu bảo cậu đi mua mà...”
Tề Tiểu Tô nhìn về phía ông ngoại, ông cụ cười khổ nói: “Hôm nay A Tú bị hoảng sợ, suýt nữa động thai, thành Bắc cách bệnh viện hơi xa, ông nghĩ nếu bình thường mợ cháu đi khám thai cũng sẽ không tiện, thà sang thành Nam ở luôn sẽ tốt hơn.”
Nói rồi ông kéo Tề Tiểu Tô ra xa một chút, thở dài nói: “Hơn nữa, hoàn cảnh sống ở đây kém quá, mười nhà thì đến tám nhà đánh bạc. Hiện giờ cậu út cháu không có công ăn việc làm gì, ông chỉ sợ nó ở đây tiếp rồi biết đâu đi lên vết xe đổ của cậu hai cháu. Nếu nó mà cũng dính vào chuyện cờ bạc nữa thì tan cửa nát nhà cháu ạ.”
Lúc trước Tô Vận Đạt và Hà Mỹ Tú trêu nhau luôn nói là chỉ mơ mua được căn nhà ở thành Nam, giờ vừa khéo đang có tiền. Chính Hà Mỹ Tú cũng đã bàn bạc với ông ngoại, đầu tư tiền vào bất động sản vẫn yên tâm hơn một chút. Hơn nữa, bên phía thành Nam phát triển rất mạnh, mua nhà bên đó chắc chắn sẽ tăng giá.
Có lẽ cô ta cũng thật sự sợ hãi, sợ cuối cùng không cẩn thận lại bị Tô Vận Thuận lừa hết tiền mất, như thế thì chẳng khác nào công dã tràng.
Vậy nên ông ngoại nghe xong cũng cảm thấy rất có lý, nếu đã muốn mua, vậy thì mua nhanh một chút.
Nghe ông ngoại giải thích như vậy, sắc mặt của Tề Tiểu Tô nhìn Tô Vận Đạt mới tốt hơn chút.
“Bà ngoại sao rồi ạ? Mình cùng đi thăm bà đi ạ.”
Tề Tiểu Tô cũng chẳng thèm để ý đến chuyện của họ, nghe ông ngoại nói vậy, cô cũng cảm thấy cậu út lấy số tiền đó đi mua nhà là quá chuẩn. Hơn bảy mươi vạn có lẽ không trả được hết tiền nhà ở thành Nam, đến lúc đó cho vay thêm một chút, để mỗi tháng cậu út có chút áp lực, chưa biết chừng lại có tương lai ấy chứ.
Vào đến viện, Tề Tiểu Tô lại phát hiện ra phòng bệnh của bà ngoại cô nằm cùng tầng với bà cụ Trần mẹ của Trần Đông, chỉ cách vài phòng. May mà cô không nhìn thấy Trần Quang, em trai Trần Đông, nếu không, có khi lại xảy ra xung đột mất.
Lúc đưa bà ngoại vào viện có chụp phim, sợ ngã gãy xương, may mà kết quả cũng ổn, chỉ cần uống chút thuốc, quan sát thêm mấy ngày là có thể xuất viện được rồi.
Hà Mỹ Tú vừa nhìn thấy Tề Tiểu Tô, sắc mặt liền không đẹp lắm.
“Tiểu Tô à, chúng ta có trêu ai chọc ai đâu chứ? Làm mợ sợ chết đi được, nếu bé cưng trong bụng có chuyện gì, thì mợ thực sự không muốn sống nữa.”
Thấy cô ta thực sự bị kinh sợ, Tề Tiểu Tô cũng không tính toán với cô ta nữa.
Hà Mỹ Tú thấy cô không nói gì, lập tức lén kéo áo Tô Vận Đạt, ra hiệu cho anh ta.
Tô Vận Đạt gật gật đầu, cô ta thấy vậy liền vui hẳn lên.
“Tiểu Tô à, cháu đừng trách mợ út, mợ hoảng thật mà, nên nói chuyện với cháu không được ôn hòa cho lắm.”
Tề Tiểu Tô nói một câu không sao, đưa thẻ ngân hàng cho Tô Vận Đạt, “Tiền đều ở trong này hết, không thiếu của cậu một xu nào.”
Tô Vận Đạt và Hà Mỹ Tú nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng kia, hai mắt đều sáng rực lên.
“Tiểu Tô à, nói vậy là viên phôi ngọc đó thực sự bán được giá à? Rốt cuộc bán được bao nhiêu tiền?”