Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 109 : Rốt cuộc định làm gì?

Ngày đăng: 04:13 30/04/20


Tề Tiểu Tô cười như không cười nhìn anh ta một cái, chợt hỏi lại: “Có phải cậu út cho rằng nên đưa cho cậu nhiều tiền một chút không?”



Tô Vận Đạt thấy sắc mặt và ánh mắt đó của cô cũng có chút e ngại.



“Sao thế được chứ.”



“Cậu đi nộp viện phí đi, cháu đi thăm bà ngoại.”



May mà anh ta không tham, nếu không Tề Tiểu Tô thực sự sẽ không nể mặt anh ta đâu. Cô nghĩ dù sao ông bà ngoại cô cũng phải ở cùng với một người con trai, cậu cả không ở thành phố D, cậu hai lại thối nát thực sự không dựa dẫm nổi. Nếu cậu út vẫn còn nên bột nên hồ thì cô sẵn lòng đỡ cậu ấy một chút.



Khi đi đến phòng bệnh của bà ngoại, cô nhìn thấy một bà cụ mặc chiếc áo khoác hoa màu xám, quần dài màu lam đậm, chân đi đôi dép vải kiểu các cụ già màu đen, đi đường hơi còng lưng, mắt nhìn xuống sàn nhà.



Đằng sau có một y tá chạy đuổi theo, gọi bà cụ: “Bà Tôn ơi, sao bà lại đi nữa rồi? Cháu đã hứa sẽ hỏi rõ giúp bà rồi mà?”



Tôn?!



Cái họ này khiến Tề Tiểu Tô chợt nhớ đến Tôn Long.



Cô vẫn chưa đi tìm để trả ba vạn kia cho mẹ của Tôn Long, giờ nhớ lại, cô không khỏi vỗ vào trán mình một cái.



Sao lại kéo dài chuyện này thế chứ?!



Bà cụ kia đứng lại, quay đầu nhìn cô y tá trẻ kia, lắc lắc đầu nói: “Không cần hỏi nữa đâu, thật ra tôi cũng biết khó có thể tìm được...”



“Nhưng làm sao chú Long lại biến mất mà không dặn dò lời nào được ạ.” Cô y tá trẻ nói.



Bà cụ xua xua tay, rồi lại gục đầu xuống, chậm rãi đi ra ngoài.




“Hình như ông bà ngoại tôi cũng không có quan hệ thân thiết gì với Trần gia, có chuyện gì mà cần bà phải ngồi xe đẩy tới đây để nói thế?”



Bà cụ Trần trừng mắt nhìn cô một cái, “Có ai nói chuyện với người lớn như mày không? Lúc trước ở bên nhà chú hai mày thì còn tử tế một tí, giờ vừa đi một cái đã không có ai dạy dỗ rồi. Mày đến cũng đúng lúc, tao đang có chuyện cần nói với mày đây. A Quang tìm được một công việc rất tốt, nói là muốn mời mày đi ăn mừng một chút, mày sửa soạn rồi đi theo nó đi. Bệnh viện cũng không phải chỗ hay ho gì, đừng có lúc nào cũng rúc trong này.”



Tề Tiểu Tô suýt bật cười thành tiếng.



Cái này mà cũng tính là có chuyện á? Vô lý đến mức cô còn chẳng thèm nổi giận nữa.



“Ồ? Trần Quang mà cũng tìm được công việc tốt à?”



Trần Quang ưỡn ngực lên, kiêu ngạo nói: “Cô đừng nói không tin, tôi tìm được việc ở bất động sản Hải Chí rồi, làm cùng với anh rể tôi đó! Bất động sản Hải Chí ấy, cô từng nghe tới bao giờ chưa? Đây là công ty lớn số một số hai của thành phố D chúng ta, bao nhiêu người chen nhọn đầu cũng không vào được đâu.”



Bất động sản Hải Chí?



Trong lòng Tề Tiểu Tô chợt gióng lên hồi chuông cảnh giác.



Lúc trước cô úp cả đĩa cá lên mặt tên giám đốc Lư gì đó, vậy mà anh ta vẫn sắp xếp công việc cho Tề Tông Bình sao? Không chỉ vậy, còn kéo theo cả Trần Quang nữa à?



Tuy Tề Tông Bình cũng được coi là có chút năng lực làm việc, nhưng rõ ràng không đủ tư cách để vào bất động sản Hải Chí, chứ đừng nói đến loại không học vấn, không nghề nghiệp gì như Trần Quang.



Chuyện này có gì đó không ổn, lẽ nào là lệnh của Mã Chí Thành? Nhưng cho chú hai cô và Trần Quang vào làm ở bất động sản Hải Chí là có ý đồ gì?



Tề Tiểu Tô nhất thời không làm rõ được rốt cuộc chuyện này là thế nào. Nhưng sự im lặng của cô lại khiến Trần Quang cho rằng cô bị thu hút bởi công việc tốt của gã hiện giờ, trong lòng lại càng đắc ý hơn.



“Đi thôi, tôi đưa cô đi ăn Mc Donalds’, chúng ta cùng ăn mừng đi!” Gã bước tới, thò tay ra định kéo Tề Tiểu Tô.