Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 1079 : Liên minh - Thoát hiểm đến bệnh viện
Ngày đăng: 04:24 30/04/20
Fillet và một người đàn ông khác không thể không điều khiển xe phân khối lớn né tránh.
Lúc này, dưới sự yểm trợ của họ, phi cơ của Tần Tốc như một cánh chim diều hâu vĩ đại sà xuống, bổ nghiêng thân mình xông tới.
Đồng thời, một khung cửa sổ tiếp tế khẩn cấp được mở ra.
Chúc Niệm Tề gần như nhoài nửa người ra khỏi khung cửa sổ.
Lần đầu tiên làm chuyện nguy hiểm như thế này, anh ta cũng căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.
“Gần thêm chút nữa.”
Lúc này, đối phương phát hiện ra ý đồ của họ, hỏa lực của một bên hướng về phía này.
Một luồng đạn bắn tới, Chúc Niệm Tề hoảng hốt rụt người lại, suýt nữa đã có một viên đạn trong số đó bắn trúng trán anh ta.
Lần đưa thuốc này thất bại.
Quân Lương và những người khác lại đánh vào sợi dây xích đang móc lấy Tề Tiểu Tô và chiếc xe.
Tần Tốc lái phi cơ liệng một vòng, lại bay trở lại.
Chúc Niệm Tề nhanh chóng nhoài người ra, muốn ném bình thuốc nhỏ trong tay về phía cửa sổ xe.
“Còn thiếu chút nữa! Nghiêng về phía trước một chút!” Hệ thống Tiểu Nhất đã tính quỹ đạo bay của bình thuốc từ khi anh ta ném nó ra, lập tức gào lên. Ném như thế này thì bình thuốc sẽ đập vào khung cửa sổ mất!
Tề Tiểu Tô nghiến răng, dồn sức đạp một cái.
Chiếc xe vốn đang treo lơ lửng trong không trung bị cô đạp như vậy, bỗng chốc lắc lư về phía trước.
Đồng thời, cô nhanh chóng nhào tới, đưa tay bắt lấy chiếc bình nhỏ.
Bình thuốc nhỏ đã cầm trong tay, cô bỗng thấy vững dạ hơn vài phần!
“Uống nó đi!” Chúc Niệm Tề vừa gào lên đã bị hỏa lực của đối phương ép ngược về.
Tề Tiểu Tô không chút do dự, lập tức mở nắp, uống cạn bình thuốc trong một hơi.
Cô cứ tưởng cần một thời gian mới có thể hóa giải công hiệu của thuốc, nào ngờ, dung dịch thuốc vừa vào đến dạ dày đã như cuộn trào lên, ban đầu dạ dày của cô rất khó chịu, toàn thân như bị nướng cháy, nhưng chỉ một lát sau, hiệu quả của thuốc đã lan tới tứ chi, thân thể cô bỗng nóng bừng lên, từ trong ra ngoài, đồng thời cũng vã hết cả mồ hôi.
Nhưng sức lực của cô nhanh chóng trở lại, thậm chí, cô còn thấy nhẹ nhàng khoan khoái.
Rõ ràng cô ấy luôn nói bố cô ấy thế này bố cô ấy thế nọ, còn nói muốn gọi ông ấy tới cứu họ, Hệ thống Tiểu Nhất cứ tưởng rằng sẽ tra được tư liệu về bố cô ấy.
Có điều, điều này cũng không kì lạ lắm, nó không nghĩ nhiều, gọi thẳng qua đó.
Người nhận điện thoại là một phụ nữ.
Nó để Tề Tiểu Tô nói chuyện cũng bà.
“Xin chào, xin hỏi tìm ai vậy?”
Đầu dây bên kia là một giọng nói vô cùng dịu dàng, chỉ nghe thấy giọng nói này cũng khiến người ta cảm thấy như có gió xuân phe phẩy, vỗ về.
“Xin chào, xin hỏi có phải mẹ của Minh Dao không?”
“Là tôi, là tôi! Cô là người đã bắt con gái tôi đi phải không? Các người đừng làm hại con bé, muốn gì tôi cũng đồng ý hết!” Người phụ nữ kia bỗng chốc cuống cuồng lên, giọng nói và ngữ điệu của bà ta có thể truyền đạt rất nhiều cảm xúc, Tề Tiểu Tô có thể nghe ra sự khủng hoảng và căng thẳng của bà ta lúc này.
Nhất định là một bà mẹ rất thương con.
Cô vội vàng an ủi: “Không phải, cháu sống ở thị trấn Long Viên, là hàng xóm mới của nhà cô. Trước đó gặp phải chút chuyện, nhưng bây giờ đã giải quyết xong rồi, không còn nguy hiểm gì nữa.”
“Cô là cô Tề?”
“Vâng.” Xem ra Minh Dịch đã về đến nhà, cũng đã nhắc đến mình với họ.
Cô nghe thấy đối phương thở phào một hơi.
“Cô Tề cũng không sao, vậy là tốt rồi, vậy cô và Dao Dao bao giờ quay về? Không, cô nói xem hai người đang ở đâu, tôi bảo bố Dao Dao tới đón hai người.”
“Thật ngại quá, hiện tại cháu có việc gấp phải về thủ đô, đợi khi cháu đến nơi sẽ phái người đưa Dao Dao về nhà, xin cô yên tâm.”
Sau khi cúp điện thoại, Tề Tiểu Tô vẫn thấy hơi kì lạ.
Ban nãy khi cô nhắc đến thủ đô của Liên minh, hình như đối phương hơi kinh sợ.
Nhưng mà thủ đô của Liên minh đáng sợ đến thế sao?
Cảm giác nghi ngờ này nhanh chóng bị nỗi lo cho Vệ Thường Khuynh áp đảo.
Nửa ngày sau, họ mới về tới thủ đô, vào bệnh viện kiểm tra.