Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 1080 : Liên minh - Ai cũng bị thương

Ngày đăng: 04:24 30/04/20


Minh Dao được đưa đi kiểm tra, dù sao cũng hôn mê lâu như vậy, không biết loại thuốc kia có ảnh hưởng gì đến cơ thể cô bé không. Tề Tiểu Tô nhờ Chúc Niệm Tề đi theo chăm sóc cô bé, còn mình nhanh chóng cùng Tần Tốc đi tới phòng bệnh của Vệ Thường Khuynh.



Trước khi nhìn thấy hiện trạng của Vệ Thường Khuynh, cô không thể tưởng tượng được rằng anh bị thương nặng như vậy.



Nhưng nhìn mặt mũi anh trắng bệch như không còn một giọt máu nằm trên giường bệnh, trên đầu quấn băng trắng, nửa người trên cũng nhiều chỗ quấn băng, trái tim cô đau nhói.



“Những ngày này đội trưởng đã vắt kiệt sức lực của mình quá mức, nếu không thì anh ấy khỏe lắm, cơ bản không thể bị bệnh vặt như ốm sốt, cảm mạo được.”



Cũng vì như vậy, cho nên Vệ Thường Khuynh thậm chí không thể nhanh chóng phát hiện ra mình bị sốt, bởi anh không hề có kinh nghiệm.



Cho nên mới để Will tập kích thành công.



Nghe Tần Tốc nói, Tề Tiểu Tô cảm thấy trái tim mình đang run rẩy.



Cô thực sự không biết Vệ Thường Khuynh đau khổ vì mình rời đi như thế.



Mỗi lần anh liên lạc với Hệ thống Tiểu Nhất, giọng điệu đều rất bình thường, chỉ hỏi cô có thể nói chuyện với anh không, đã nguôi giận chưa, bao giờ có thể về.



Bởi vì nghe giọng của anh rất bình thường cho nên cô mới lầm tưởng rằng anh không sao, anh có thể chịu được.



Ai mà biết rằng, anh chỉ không muốn tạo áp lực tâm lý cho cô vào lúc ấy thôi.



Nhưng, cô như vậy đã tổn thương anh ấy từ lâu rồi.



Trong suy nghĩ của Vệ Thường Khuynh, tình cảm giữa họ từ lâu đã vượt lên trên mọi tình cảm khác, bất kì chuyện gì cũng không thể tách họ ra mới phải.



Anh luôn nghĩ như vậy đấy.



Ai mà biết được cô sẽ đi như thế.



Tối đó, anh vẫn còn đang bàn chuyện cùng Thủ trưởng ban chấp hành, cô nói với anh, đang đi bộ ở Thiên Vực để thả lòng tâm tình, sau đó đi luôn không về.



Cô lừa anh, đến một cơ hội níu kéo cũng không cho anh, cứ thế mà đi, anh làm sao mà chịu được?



Lần này anh cũng mới phát hiện ra, tình cảm giữa họ chưa đến mức không gì phá vỡ được.
Ông ấy cũng thức cả đêm không nghỉ sao?



Nhìn những món điểm tâm bốc khói nghi ngút, tâm tình của Tề Tiểu Tô lại trở nên phức tạp.



Nhưng, đồ đã gửi tới đây rồi, tất nhiên cô không thể lãng phí, phải ăn hết. Cô đã đói đến mức sắp không đi nổi nữa rồi, vốn định tự xuống bếp nấu mỳ, bây giờ đỡ phải đụng tay đụng chân.



Nhét đầy bụng rồi, nhưng cô không ngủ.



Cô rất buồn ngủ, nhưng nghĩ đến Vệ Thường Khuynh không rõ sống chết đang nằm trong bệnh viện, làm sao cô ngủ được?



Nghĩ vậy cô liền mang theo chút đồ đến bệnh viện.



Mặc bộ đồ kháng khuẩn, cô bước vào phòng bệnh, kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, thấy mặt mũi anh vẫn trắng bệch, hai mắt vẫn nhắm nghiền, lòng Tề Tiểu Tô đau như cắt.



Nếu nói Thủ trưởng ban chấp hành gầy đi, Vệ Thường Khuynh lại càng gầy hơn.



Hai mắt Tề Tiểu Tô đỏ ửng, đau lòng không chịu nổi.



Cô nắm lấy tay anh, dựa sát tới, áp mặt lên mu bàn tay anh, thầm thì: “A Khuynh, em xin lỗi...”



Bất luận trước kia cô nghĩ thế nào, cô cũng không hề nghĩ tới việc tổn thương anh, cũng không nỡ khiến anh phải tổn thương.



Bên ngoài, Xa Vũ vừa từ phòng vệ sinh quay lại, nhìn thấy cô liền thở dài, bước tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ngả lưng về sau.



Mợ Vệ đến rồi, cuối cùng anh ta cũng có thể nhắm mắt nghỉ ngơi rồi.



Chỉ là, bao giờ đội trưởng mới có thể tỉnh lại đây?



Anh ấy không tỉnh lại, trong lòng họ như bị một khối đá đè nặng.



Trời tang tảng sáng, có ánh nắng chiếu vào hành lang.



Hạ Kế Dao xách bữa sáng tới, đánh thức Xa Vũ.