Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 113 : Nhà hàng minh phủ tư gia
Ngày đăng: 04:13 30/04/20
Cúp điện thoại xong, Tề Tiểu Tô nghĩ một chút rồi nói với mọi người trong nhà: “Vừa khéo có người tìm cháu có chút chuyện, họ cũng đang ở nhà hàng, hay là chúng ta đi đến nhà hàng đó ăn cơm được không? Cháu nói vài câu với họ xong là có thể quay lại cùng ăn với cả nhà rồi.”
Lúc này Tô Vận Đạt cũng không nghĩ gì, lập tức gật đầu: “Có gì đâu mà không được. Đi thôi.”
Kết quả là khi họ bắt xe đến địa điểm đã hẹn, cả nhà đều ngớ người ra ngay trước cửa nhà hàng.
“Nhà hàng Minh Phủ Tư Gia?”
Hà Mỹ Tú vô thức đọc tên nhà hàng ghi trên biển hiệu lên, bất giác nuốt nước miếng một cái.
Thật ra họ chưa từng nghe đến tên nhà hàng này, nhưng nhìn cách trang trí theo phong cách cổ đại, đình viện, đường hoa, bên trong còn có mái đình cong cong uốn lượn, bố cục y như một phủ vương gia thời cổ đại, nên cũng biết chắc nhà hàng này không rẻ chút nào.
Lại nói, thời đại hiện nay, ý của từ ‘Tư gia’ không phải là các món ăn gia đình bình thường, mà là tương đương với việc treo hai chữ ‘đắt tiền’ trên đầu. Điểm này thì họ đều biết cả.
Ngay cả ông bà ngoại bên cạnh cũng đều biết không thể tùy tiện bước vào nhà hàng này được.
Có điều, xung quanh đây chỉ có một nhà hàng này thôi, nếu đi nơi khác lại phải bắt xe đi.
Tề Tiểu Tô vốn cũng là người nghèo khó, vừa nhìn một cái đã muốn đánh trống thu quân rồi, đang định bảo cậu út lại tìm một nơi khác nhưng câu nói tiếp theo của ông ngoại lại khiến cô thay đổi ý định.
“Kiểu nhà hàng thế này có khi mấy đời chúng ta cũng không ăn nổi, Tiểu Tô à, có người mời cháu à?”
Tề Tiểu Tô vốn muốn bảo họ tìm chỗ khác liền nuốt luôn xuống.
Hiện giờ đâu phải cô không có tiền, bản thân mình thì vào loại nhà hàng này ăn cơm, lại bắt ông ngoại đã cao tuổi của mình nói ra câu mấy đời cũng ăn không nổi, đến cửa nhà hàng rồi còn muốn đi tìm chỗ khác ăn, rốt cuộc cô nghĩ thế nào vậy?!
Chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Dù có ăn đến mười vạn tệ, cô cũng vẫn trả được cơ mà? Để ông bà ngoại thử một lần cũng tốt.
Nghĩ vậy, cô bèn vòng cánh tay ông ngoại và bà ngoại, kéo họ vào trong.
Người Tô gia nghe vậy lại càng muốn rút lui. Cái cô Đới kia rõ ràng là tiểu thư nhà giàu, nhà hàng mà một người quen phô trương lựa chọn, không biết giá cả sẽ cao đến mức nào.
“Tiểu Tô à, chúng ta đi thì hơn.”
“Không, tối nay chúng ta sẽ vào Minh Phủ ăn.”
Hà Mỹ Tú hơi tức giận: “Tiểu Tô, cháu đừng ham hư vinh như thế, nhà hàng đắt thế này, cậu út cháu mua nhà xong cũng chỉ còn lại mấy đồng thôi, còn phải sửa sang, còn phải nuôi con nữa, tiết kiệm được chút nào thì hay chút ấy chứ.”
“Cháu mời.” Tề Tiểu Tô nói rồi kéo ông bà ngoại vào.
Tô Vận Đạt và Hà Mỹ Tú đều ngẩn người ra, thấy Hồ Tu Trạch nhìn họ, sắc mặt cũng hơi nóng lên, nhưng sau đó mới chợt nghĩ, Tiểu Tô mời ư?!
Hai người vội vàng vào theo.
Vào bên trong là một suối nước nhân tạo, làm thành một lớp cửa kính nước trong veo, bên trên tạo thành hình vòm cung, đi qua một cây cầu mới là đại sảnh của nhà hàng, hai mươi mấy bàn đã ngồi kín bảy tám phần. Bốn phía xung quanh là hành lang, có thể thấy bên kia còn có phòng bao riêng.
Các cô nhân viên phục vụ mặc trang phục đời Hán xinh xắn, ai ai cũng xinh đẹp khéo léo, nhẹ giọng hỏi chuyện.
Ông ngoại bà ngoại nhìn thấy cảnh này cũng giật mình.
“Tu Trạch, ở đây, qua đây này.” Người thanh niên khi nãy đứng trước cửa một gian phòng vẫy vẫy tay với Hồ Tu Trạch.
“Tiểu Tô, mọi người ngồi ngoài sảnh đi, lát nữa anh sẽ ra tìm em.” Hồ Tu Trạch nói, rồi đi gặp mấy người bạn học kia.
Có nhân viên phục vụ qua đón họ vào một bàn trống.
Cả nhà ngồi xuống, Tô Vận Đạt vừa lật xem menu thêu mẫu đơn vàng ra xem đã suýt trượt từ trên ghế xuống đất.