Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 114 : Tiền đền bù nhà

Ngày đăng: 04:13 30/04/20


Tề Tiểu Tô liếc nhìn qua một cái, tờ đầu tiên anh ta lật xem là về canh, súp, cô không nhìn rõ nguyên liệu nấu ăn là gì, nhưng nhìn thấy giá của nó.



Một tô canh khoảng chừng sáu người ăn, giá niêm yết đã là 888 tệ rồi.



Lúc trước lương tháng của Tô Vận Đạt mới có hơn hai nghìn tệ, nên đương nhiên cái giá này đủ khiến anh ta suýt ngã khỏi ghế rồi.



Dù hiện giờ trong tay anh ta có chút tiền, nhưng một bát canh 888 tệ thực sự khiến anh ta cảm thấy thật đáng sợ. Giá cả các món ăn phía sau còn đáng sợ hơn. Dù Tô Vận Đạt cố gắng chọn một vài món có vẻ rẻ, năm người ăn bốn món mặn không cần canh, tất nhiên ăn chưa đủ no, cũng đã mất đến ba nghìn mấy trăm tệ rồi.



Hơn nữa, đừng nói là ăn không no, có khi ăn xong rồi bụng anh ta vẫn rỗng tuếch ấy chứ!



Nếu muốn ăn no thì ít nhất cũng phải lên đến sáu bảy nghìn mất, mà còn đều là chọn những món rẻ tiền nhất đấy nhé.



Còn nếu muốn đặt mấy món đặc biệt, mấy món đặc trưng của cửa hàng, hay mấy món có nguyên liệu quý, thì chớp mắt là vài vạn tệ như chơi.



Trong lòng anh ta thầm hô một câu, ôi trời đất ạ, người giàu ăn giỏi thật đấy!!!



Vừa rồi Tề Tiểu Tô tỏ ý để anh ta gọi món, nhưng anh ta nhìn thế này thì làm sao dám gọi nữa? Tô Vận Đạt lập tức đưa menu sang cho Tề Tiểu Tô, “Cháu mời thì cháu gọi đi.”



Nhân viên phục vụ nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái, nhà này để cô bé nhỏ nhất nhà mời cơm sao? Nhìn dáng vẻ bọn họ cũng không giống gia đình giàu có gì cả.



Thật ra lúc Tề Tiểu Tô xem giá món ăn lại cảm thấy vẫn ổn, vì đã chuẩn bị tâm lý trước rồi. Cô nhìn một vòng xung quanh phát hiện ra các món ăn trên bàn đều rất tinh xảo, đẹp mắt, nếu mùi vị cũng ngon thì thực sự xứng đáng để ông bà ngoại đến đây thử một lần, tiêu vài vạn cũng không phải không được.



Thế nên cô không quan tâm đến giá cả nữa, chỉ chọn mấy món mà có thể người già sẽ thích, gọi tám món ăn với một bát canh.




Tuy Nghiêm Tắc Thâm chỉ giới thiệu cô là cô Tề, nhưng rõ ràng những người khác cũng chẳng coi cô ra gì, thậm chí còn có chút bất mãn với việc Nghiêm Tắc Thâm cố tình chờ cô đến đây. Nhưng xem ra họ đều nể mặt Nghiêm Tắc Thâm, nên cũng không nói gì với Tề Tiểu Tô, chỉ khe khẽ gật đầu một cái rất lãnh đạm khi được giới thiệu đến mình, đó cũng coi như nể mặt Nghiêm Tắc Thâm rồi.



“Là thế này, cô Tề ạ, hiệu trưởng Dương định lấy mảnh đất bên cạnh Nhất Trung, nhưng hiện giờ có cả tập đoàn Đa Nhạc, tập đoàn Minh Thải và tập đoàn Phẩm Hán đều muốn có mảnh đất đó.” Nghiêm Tắc Thâm cũng không để ý đến thái độ của mấy người này lắm, lại nói tiếp: “Lập Hoa có ý muốn ủng hộ Nhất Trung, vừa khéo tôi lại đều có quan hệ tốt với mấy vị đây, nên bèn hẹn luôn mọi người ra để bàn chuyện này. Lúc trước đã nói qua một lần rồi, có thể giao mảnh đất bên cạnh Nhất Trung cho trường Nhất Trung, nhưng lại mở rộng thêm ra ngoài một chút, còn có một khu nhà cũ cũng nằm trong quy hoạch cải tạo. Cô Tề, theo tôi được biết, cô cũng có một căn hộ ở đó nhỉ.”



Tề Tiểu Tô chợt sững người, chuyện này anh ta cũng tra ra à?



Anh ta đang nói đến chung cư Trường Ninh đúng không?



Có điều, việc cô có nhà ở đó thì có liên quan gì đến việc gọi cô đến đây tham gia vào cuộc thương lượng bàn bạc của họ?



Lúc này, vị Cục trưởng Thi kia lại nhìn Tề Tiểu Tô một cái, nhíu mày nói: “Họ Tề à? Sau khi phương án quy hoạch được công khai, có một người họ Tề đến làm ầm ĩ hết cả lên, cứ suốt ngày hỏi họ có một căn hộ ở chung cư Trường Ninh thì có thể nhận được bao nhiêu tiền đền bù, lẽ nào là nhà cô?”



Phó Minh Lệ bật cười phì một tiếng.



“Nhà ở chung cư Trường Ninh à, chắc cũng đền bù được năm sáu mươi vạn đấy nhỉ.”



Tề Tiểu Tô chợt hiểu ra vì sao đột nhiên Tề Tông Bình và Trần Đông lại làm ầm lên rồi!



Hẳn là vì căn hộ kia nằm trong quy hoạch cải tạo, nên có thể nhận được tiền đền bù đây mà?!



Thì ra họ vốn tính toán nuốt trọn cả số tiền này phải không?