Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 115 : Cổ đông lớn

Ngày đăng: 04:13 30/04/20


Kiếp trước cô hoàn toàn không biết chuyện căn nhà kia, có thể là vì nguyên nhân này. Nếu căn nhà vẫn còn, họ lại không thể chiếm được, muốn mua bán cũng khá khó khăn, vừa là nhà cũ, còn nhỏ xíu, họ cũng không thể ở được. Thế nên khả năng lớn nhất chính là bị trưng thu, đền bù tiền, rồi họ chiếm số tiền đó.



Chẳng trách họ có thể mua được nhà mới, hẳn là có cả số tiền này trong đó.



Rốt cuộc da mặt của họ làm bằng gì vậy? Đã thế rồi năm xưa họ còn không biết ngại mà nói cô ăn chùa ở chùa nhà họ à? Rõ ràng cô là người trả nhiều tiền nhất trong cái gia đình đó mà!



Thời khắc này, Tề Tiểu Tô đột nhiên cảm thấy giận bản thân mình kiếp trước, thế nên sắc mặt cũng hơi khó coi. Nhưng Phó Minh Lệ lại cho rằng cô trầm mặt xuống là vì câu nói vừa rồi của cô ta, thế nên cô ta lại cười nói tiếp: “Cô Tề không hài lòng với giá đó sao?” Cũng không chờ Tề Tiểu Tô đáp lời, cô ta đã nhìn Nghiêm Tắc Thâm, “Không biết Nghiêm tổng có ý gì đây? Rốt cuộc có nói chuyện nghiêm túc không? Anh gọi hiệu trưởng Dương đến đây đã đành, lại còn gọi người không liên quan tới nữa, lẽ nào chúng tôi còn phải chịu trách nhiệm tính toán tiền đền bù với con bé này sao?”



Tề Tiểu Tô không để ý đến lời cô ta nói, mà quay sang Nghiêm Tắc Thâm, cô cũng có hiểu vì sao anh ta lại gọi cô đến đây đâu?



Có điều, cô nghĩ một chút, lại quay sang Cục trưởng Thi, bình tĩnh nói: “Cục trưởng Thi, tôi có một căn hộ ở chung cư Trường Ninh, là do bố mẹ tôi để lại cho tôi, nhưng họ đều đã qua đời rồi. Bản thân tôi cũng chưa từng đến đó gây chuyện bao giờ, thậm chí, chuyện này tôi cũng chỉ vừa mới biết. Người Tề gia mà đi gây chuyện đó, không cần biết tôi có quen hay không, sau này nếu họ vẫn còn đến thì xử lý thế nào là việc của ngài, muốn đóng cửa thả chó hay muốn ném bánh bao đánh chó, cũng tùy vào tâm trạng của ngài.”



Câu nói này thực sự có chút không khách sáo, sắc mặt Cục trưởng Thi cũng trầm xuống.



Dù là Nghiêm Tắc Thâm nói chuyện với ông ta cũng phải quy quy củ củ, làm gì đến lượt một con nhóc hỉ mũi chưa sạch nói này nói kia với ông ta?!



Cái gì mà đóng cửa thả chó?



Trong Cục Quy hoạch đó, cô ta chửi ai là chó?!



Dương Linh Linh và hiệu trưởng Dương cũng hết hồn, đều lo lắng thay cho Tề Tiểu Tô. Sao con bé lại ăn nói như vậy chứ?
Theo anh ta nghĩ, đi một lần mà kiếm bảy tám trăm vạn, thì muốn xuất ra ba nghìn vạn hẳn cũng là chuyện bình thường thôi nhỉ?



“Ba nghìn vạn?” Khi nghe Hệ thống báo con số đó lên, Tề Tiểu Tô chỉ muốn trợn mắt ngất xỉu.



Anh ta đánh giá cô cao quá đi mất!



Đúng là cô có bảy trăm vạn, còn có một viên phỉ thúy cực phẩm, Hệ thống tính sơ sơ cũng bán được giá không thấp, nhưng tiền của cô còn phải dùng để nhận thầu ngọn núi sau thị trấn Minh Quang, còn phải khai thác mỏ nữa, còn rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền mà.



Những người khác cũng nghe ra ý của Nghiêm Tắc Thâm, sắc mặt của vị Dương tổng Dương Phẩm Đình kia đen lại.



“Nghiêm tổng, đừng có đùa như thế. Chúng tôi muốn thành lập công ty mới, để một con nhóc con vắt mũi chưa sạch vào làm cổ đông lớn làm sao được? Anh đùa chúng tôi đấy à?”



Phó Minh Lệ đứng bật dậy: “Như vậy đi, chúng tôi vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm. Nghiêm tổng, chúng tôi thật sự không có thời gian giúp anh lấy lòng cô nhóc này đâu. Mọi người cứ chơi tiếp đi, chúng tôi đi trước.”



Cục trưởng Thi cũng đứng dậy muốn đi theo ra khỏi phòng.



Tất cả đều muốn ra về trong bực bội.



Hiệu trưởng Dương nhăn nhó mặt mũi, còn khóe môi Nghiêm Tắc Thâm thì trễ xuống.