Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 119 : Muốn anh đóng cửa!

Ngày đăng: 04:13 30/04/20


Sắc mặt Tề Tiểu Tô cũng lạnh đi, trước kia cô không tiếp xúc được với mấy người này, cô thực sự không biết họ lại vô sỉ, tởm lởm đến mức độ này.



“Anh tưởng chỉ anh biết hô khẩu hiệu thôi à?” Cô lạnh giọng nói, “Tôi cũng nói cho anh biết, hôm nay bản cô nương không nể mặt ai hết, trong vòng mười ngày, tôi muốn Minh Phủ, Đóng! Cửa! Vĩnh! Viễn!”



Bốn chữ cuối, cô gằn giọng nói từng chữ một, lại thêm vẻ mặt của cô thực sự hơi đáng sợ, nên tuy xung quanh không có ai tin lời cô nói, nhưng vẫn kinh ngạc đờ người ra không nói được câu nào.



Một lúc lâu sau, vị Vu thiếu kia mới cười ầm cười ĩ lên như thể vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy.



“Đúng là chém gió không lựa đối tượng, này ớt hiểm, cô có biết mẹ tôi là ai không? Cô có biết mẹ tôi thân với ai không?”



“Không biết, cũng không cần phải biết.” Tề Tiểu Tô nhìn Hồ Tu Trạch, “Anh Tu Trạch, anh đỡ ông ngoại em giúp em một chút được không?”



“Đương nhiên là được.” Hồ Tu Trạch nói rồi muốn bước tới giúp cô, nhưng mấy người bên cạnh lập tức ngăn anh ta lại.



“Tu Trạch, cậu phải nghĩ cho kỹ đi, mẹ Vu thiếu không phải người hiền lành gì đâu, chuyện này chắc chắn không xong được. Cậu xác định cậu muốn đối đầu với Vu thiếu sao?”



Hồ Tu Trạch đẩy họ ra, “Đó là bạn tôi, ông cụ thực sự bị trẹo chân rồi, các cậu không nhìn thấy sao, sưng phồng cả lên thế kia.”



Anh ta cũng phẫn nộ, đã rất lâu rồi anh ta không đi cùng đám bạn học cùng hồi cấp ba này, anh ta cũng không hề biết họ đã biến thành thế này. Xem ra, xã hội thực sự là một cái chảo nhuộm lớn, trưởng thành rồi đều thay đổi cả!



Họ bất giác nhìn xuống cổ chân ông ngoại Tô, phát hiện ra đúng là bị sưng phồng lên thật.



Có hai ba người đều từ từ đứng tránh sang một bên.



Nhưng vị Vu thiếu kia với ba người đàn ông khác lại rõ ràng vẫn không chịu nhận lỗi, “Được thôi. Tu Trạch, câu muốn đỡ thì cậu đi mà đỡ. Cậu đưa hai ông bà già chướng mắt này đi đi, để con nhóc này lại.”



Vu thiếu hung ác nói: “Tao sống đến chừng này tuổi rồi còn chưa có ai dám dùng chân đạp tao đâu! Nói cũng đã nói rồi, đêm nay tao nhất định phải ngủ với con nhóc này bằng được!”



“Anh Tu Trạch, bà ngoại, hai người đỡ ông ngoại ra trước đi ạ.” Tề Tiểu Tô thấy tình hình này ngược lại còn bình tĩnh hơn, rút điện thoại ra, bấm nhanh dãy số báo cảnh sát.
“Anh Tu Trạch, cảm ơn anh chuyện hôm nay, hôm nào em mời anh ăn cơm.” Tề Tiểu Tô quay đầu nói với Hồ Tu Trạch nãy giờ vẫn đang đỡ ông ngoại.



Hồ Tu Trạch lức đầu: “Chỉ tiện tay thôi mà, cảm ơn gì chứ. Anh mới là người thực sự cảm thấy có lỗi với mọi người vì đã đi cùng mấy người đó ấy.”



“Chuyện này sao trách anh được. Được rồi, anh Tu Trạch, anh mau về trước đi.”



“Ừ, anh chờ điện thoại của em.” Hồ Tu Trạch khẽ mỉm cười với cô.



Tề Tiểu Tô lên xe, bà ngoại quay đầu nhìn một cái, phát hiện anh ta vẫn đứng chỗ cũ nhìn theo, mới nói với Tề Tiểu Tô: “Bà thấy Tiểu Hồ này cũng tốt đấy chứ.”



Tề Tiểu Tô dở khóc dở cười.



Ông ngoại nhìn cô một cái, hỏi: “Tiểu Tô này, sao cháu quen với Nghiêm tổng?”



Ông cụ luôn cảm thấy hiện giờ cô cháu gái này rất bí ẩn, hơn nữa, cũng to gan lớn mật hơn nhiều, sao vừa rồi nó lại dám đạp vị Vu thiếu kia như thế chứ? Chẳng lẽ do tham gia trận đấu quyền anh hôm đó, nên tính cách thay đổi hẳn vậy sao?



Ông ngoại Tô cảm thấy rất lo lắng.



Tề Tiểu Tô nói: “Nghiêm tổng chính là con trai của Nghiêm lão ạ. Ông ngoại, ông quên rồi à? Lần trước cháu với cậu út và thầy Bạch đi tới nhà Nghiêm lão mà.”



Chuyện này ông ngoại cô có biết.



Quả nhiên, nghe cô giải thích như vậy, ông ngoại hiểu ra, cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ luôn miệng khen ngợi tính cách nhân phẩm của Nghiêm Tắc Thâm thôi.



Mà Tề Tiểu Tô nhìn cổ chân đang băng kín của ông ngoại, ánh mắt cũng lạnh đi.



Nhà hàng Minh Phủ Tư Gia phải không?!