Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 120 : Cả nhà hợp kế
Ngày đăng: 04:13 30/04/20
Đêm nay, cả nhà Tô gia đều không có cơ hội thưởng thức bàn ăn mà Tề Tiểu Tô thanh toán mất ba vạn tám kia.
Chỉ có Hà Mỹ Tú ăn rồi, còn ông bà ngoại chỉ ăn được mấy miếng đã xảy ra chuyện.
Mà Tô Vận Đạt ra khỏi căn phòng bao của đám Hồ Tu Trạch kia xong, sắc mặt cũng không tốt lắm, có điều bố anh ta bị ngã như vậy, anh ta cũng không có hơi sức đâu mà nói nhiều.
Đến khi cả nhà từ bệnh viện quay về Tô gia, cùng ngồi xuống phòng khách rồi, anh ta mới bực tức đạp cái bàn một cái, làu bàu chửi thề.
“Mẹ kiếp, cái thế giới cứt chó gì vậy, chỉ có chăm chăm nhìn vào tiền thôi!”
“Cậu út, mấy người bạn học của anh Tu Trạch chọc tức cậu à?” Tề Tiểu Tô hỏi.
Tô Vận Đạt nghe cô hỏi vậy, lập tức đập bàn nói: “Còn không à? Cậu nói này Tiểu Tô, lẽ ra tối nay cháu không nên trả ba vạn tám đó làm gì! Đó là ba vạn tám đấy! Không phải ba trăm tám đâu!” Nhắc đến tiền, trong lòng người Tô gia lại như bị ai cầm dao cắt từng miếng thịt một vậy, xót đứt ruột gan.
“Cái thằng Vu thiếu gì đó kia cũng chẳng ra sao cả, ban đầu anh ta cũng không biết nhà mình ăn cơm ở nhà hàng nhà anh ta, vừa vào đã nói với Tiểu Hồ cái gì mà ‘sao dạng người nào cậu cũng đưa được vào Minh Phủ’, rồi ‘có biết người vào được đây đều có thân phận thế nào không’, còn cứ luôn miệng nói trên người cậu có mùi thiu thối nữa!”
Tô Vận Đạt nói rồi sán lại gần Hà Mỹ Tú, “Vợ ơi, em ngửi thử xem, trên người anh có mùi thiu thối thật à?”
“Làm gì có mùi thối chứ”, Hà Mỹ Tú nhăn nhăn mũi, “Người anh là mùi mồ hôi. Hôm nay chúng ta đi xem nhà cũng đi cả một quãng đường dài, lúc đó anh đã ướt đẫm mồ hôi rồi, sau đó ngồi điều hòa thổi, trên người chỉ còn mùi mồ hôi thôi còn gì?”
Nếu không phải vì bầu không khí đang nặng nề, thì có lẽ Tề Tiểu Tô đã cười ầm lên rồi.
Tô Vận Đạt hơi xấu hổ, lại như muốn tìm lại thể diện của mình, nên nói: “Chỉ là mồ hôi thôi mà? Ai mà không đổ mồ hồi chứ? Chỉ có mấy người cả ngày ngồi trong phòng điều hòa mới thế thôi. Nhưng mà, hôm nay cũng có nữ bồi bàn khen anh đẹp trai đấy. Chậc chậc, cũng đâu phải không có người tinh mắt!”
“Anh đi xa quá rồi đấy!”
Tề Tiểu Tô mỉm cười tươi.
“Không cần đâu cậu út, cháu có thể lấy được ra ba vạn tám để ăn một bữa cơm, cậu còn sợ cháu không có tiền mua đồ dùng gia đình sao?”
Hà Mỹ Tú và Tô Vận Đạt đều thở phào một hơi.
Tuy vậy nhưng Tề Tiểu Tô vẫn cảm thấy như thế là đủ rồi.
Ngày hôm sau, cô và Tô Vận Đạt cùng ra ngoài. Cô phải đến trường, còn Tô Vận Đạt quyết chí đi tìm việc làm.
Trên đường anh ta còn nói với cô, chỉ tiếc không thể đi lên ngọn núi ở thị trấn Minh Quang kia được nữa, nếu không có khi anh ta có thể nhặt thêm hai viên phôi ngọc nữa rồi. Nếu có thể nhặt được thì anh ta cũng chẳng còn gì phải lo lắng.
Tề Tiểu Tô như có việc cần phải suy nghĩ.
Vì chờ xe lâu quá, lúc đến được trường thì cô đã muộn hai phút rồi, cô và giáo viên chủ nhiệm Dương Linh Linh một trước một sau bước vào phòng học.
“Tề Tiểu Tô, sao em lại đến muộn?”
Dương Linh Linh gọi cô lại, nhìn thấy Tề Tiểu Tô, tâm trạng của cô ấy vẫn hơi phức tạp.
Tề Tiểu Tô đứng lại đáp: “Tối qua em ở bên nhà ông bà ngoại ở thành Bắc, cách đây hơi xa, nên chờ xe lâu quá.”
Dương Linh Linh không kìm được lại hỏi: “Sau này em đều sẽ ở thành Bắc à?”