Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 12 : Thầy giáo có bị chấn động não không?

Ngày đăng: 04:12 30/04/20


“Mau đuổi theo, túm nó lại! Chúng mày đừng để nó dọa, chẳng lẽ tao lại để cho nó có cơ hội làm hỏng chuyện thi Đại học của chúng mày à?” Hoàng Vũ Chân vội hô to.



Nghe cô ta nói vậy, trong lòng mấy nữ sinh cũng yên tâm hơn, lập tức đuổi theo Tề Tiểu Tô lên trên tầng.



“Con đĩ đấy chạy lên tầng 3 khối chúng ta rồi, bây giờ bên trên làm gì có người, nó không còn đường nào chạy trốn nữa đâu, lên trên chặn nó đi!” Một nữ sinh mặt tròn cười rồi kêu lên.



Có lẽ vì thấy Tề Tiểu Tô không chạy xuống nhà mà ngược lại chạy lên trên tầng nên chúng xác định cô không còn đường nào để chạy nữa, thế nên tốc độ mới chậm lại một chút.



Trong đáy mắt Hoàng Vũ Chân thoáng lóe lên vẻ độc ác, vừa rồi bị đạp một cái, đến giờ bụng cô ta vẫn còn đau. Ban đầu cô ta vốn chỉ muốn dạy cho Tề Tiểu Tô một bài học, nhưng bây giờ, cô ta lại cảm thấy thực sự phải nhờ anh họ mình ra tay mới được.



“Chúng mày đuổi theo đi, cho nó một trận trước đã, tao gọi điện thoại cho anh họ tao, bảo lão ấy qua xử lý.”



Mấy nữ sinh kia vừa nghe vậy, trên mặt thoáng dâng lên vẻ sợ hãi và e ngại, cũng có người thở phào một hơi.



“Đi thôi, chỉ cần anh họ của Vũ Chân ra tay thì Tề Tiểu Tô chết chắc rồi!” Nữ sinh mặt tròn lúc trước nghiến răng nói, kéo kéo tay áo rồi dẫn đầu xông lên tầng 3.



Tề Tiểu Tô nghe tiếng bước chân của chúng, trong miệng thầm chửi thề: “Tiểu Nhất, rốt cuộc cậu có đáng tin không hả? Chẳng lẽ cậu muốn tôi chạy lên để nhảy lầu à?”



Giọng điệu của Hệ thống Tiểu Nhất lập tức trở nên hơi cứng ngắc: “Tất cả những người coi thường bản Hệ thống đều là lưu manh!”



Tề Tiểu Tô: “…”



Đệch!



“Tề Tiểu Tô, mày đứng lại cho tao, đừng có cố mà giãy chết nữa!” Tiếng quát của mặt tròn ở phía sau truyền tới.




Có điều, ánh mắt mấy nữ sinh đều sáng rực lên, dù sao, có một giáo viên “bổ mắt” thế này cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.



Trọng điểm chú ý của Tề Tiểu Tô lại là ở màn tự giới thiệu của anh ta, “Tây trong cà chua”, ông thầy Bạch này hẳn là thích cà chua lắm ấy nhỉ?



Mình đè ngã một ông thầy giáo thế này, đến lúc lên lớp 12, liệu anh ta có chơi xỏ cô không nhỉ? Đột nhiên cô hơi lo lắng một chút. Nhưng cô cũng hiểu được vì sao vừa rồi Hệ thống Tiểu Nhất lại bảo cô chạy lên tầng rồi, có phải nó biết là người đàn ông này ở đây, và cũng đủ năng lực để cứu cô không?



Nói vậy, Hệ thống Tiểu Nhất cũng có năng lực dự báo à?



Cô phấn khởi hẳn lên. Tiểu Nhất siêu quá! Chẳng trách vừa rồi lúc bị cô nghi ngờ, nó lại gắt gỏng như thế. Nhưng cô cũng không quên Tiểu Nhất từng nói, từ sau khi giúp cô sống lại, năng lượng của nó cũng chỉ còn lại rất ít, chỉ khi nào cô gặp chuyện gì đó cực kỳ nguy hiểm, nó mới có thể nhắc nhở cô trước, giúp cô thoát khỏi nguy hiểm thôi.



Lúc trước cô cảm thấy việc phải dùng khoáng thạch cao cấp để giúp Hệ thống Tiểu Nhất bổ sung năng lượng là một việc quá khó, chẳng khác nào chơi bẫy nhau, giờ lại cảm thấy rất đáng giá! Nhưng mà, cô biết làm thế nào mới kiếm được tiền mua khoáng thạch cao cấp chứ?!



Phiền lòng quá đi mất!



“Sao câm hết cả rồi?” Bạch Dư Tây lại liếc nhìn chúng một cái, “Vừa rồi hình như tôi nghe thấy các em hô gì đó? Giãy chết à? Ai giãy chết?”



Câu đó là do nữ sinh mặt tròn kêu lên, giờ làm sao nó dám nhận? Cũng bất giác lùi về sau một bước, “Không có gì ạ, thầy Bạch, chúng em chỉ đang đùa nhau thôi mà. Chúng em về trước đây ạ. Chào thầy Bạch.”



Có thầy giáo ở đây, làm sao chúng nó dám tiếp tục nữa? Mấy đứa chột dạ, đương nhiên không dám ở lại lâu, Hoàng Vũ Chân cũng không nói gì, lại nhìn Tề Tiểu Tô một cái rồi quay người đi theo lũ bạn.



Tề Tiểu Tô cũng muốn đi về luôn, “Vậy… em cũng về trước đây ạ, chào thầy Bạch.”



“Sao hả? Không cần quan tâm một chút xem thầy giáo ngã có bị chấn động não không à?” Giọng Bạch Dư Tây nhẹ như gió thoảng.