Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 13 : Cũng không thể nuôi không mãi được
Ngày đăng: 04:12 30/04/20
Cả người Tề Tiểu Tô cứng lại, chấp nhận số phận, quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Dư Tây, cô liền toét miệng nở nụ cười mà cô tự cho là thẹn thùng nhất, lương thiện nhất, “Thầy Bạch, chắc là thầy không sao đúng không ạ?”
Nghe anh ta nói chuyện rõ ràng mạch lạc như vậy, nhìn sắc mặt cũng không có gì không ổn, chắc chắn là ngã đau thì cũng có đau, nhưng hẳn sẽ không chấn động não đâu nhỉ?
Nhưng câu tiếp theo của Bạch Dư Tây khiến cô rất muốn khóc.
“Chấn động não hay không thì phải đi viện kiểm tra mới biết được.”
“Vậy… hay là em đưa thầy đi viện kiểm tra một chút nhé?” Cô thực sự muốn khóc rồi đấy, cô lấy đâu ra tiền mà nộp viện phí chứ?
Bạch Dư Tây nhìn cô một chút, nói: “Em phải về nhà rồi, viết tên em, tên lớp và địa chỉ nhà cho tôi, tôi tự đi viện khám, nếu thực sự có vấn đề gì, tôi sẽ gửi hóa đơn cho em.”
… Em gái nhà anh, ý anh ta là thực sự muốn cô phải chịu trách nhiệm sao?
Cô đào đâu ra tiền bây giờ?
Giỏi lắm, mới sống lại ngày đầu tiên thôi đã nợ Chu Thuần tiền sách (Dù cậu ấy không bắt cô trả, nhưng cô cũng không muốn nợ cậu ấy), lại còn nợ một khoản tiền viện phí chưa biết rõ là bao nhiêu nữa! Đã vậy còn động đến mấy con thần kinh Hoàng Vũ Chân kia, hiện giờ chính cô cũng muốn chê bai Hệ thống Tiểu Nhất ấy chứ.
Nếu đã biết tầng 3 có người, sao không nhắc cô trước để cô đừng lao vào Bạch Dư Tây hả?
Quả nhiên, không thể nào tin tưởng 100% được!
Cô theo Bạch Dư Tây vào phòng làm việc, miễn cưỡng đón lấy cuốn sổ anh ta đưa cho, viết tên, lớp và địa chỉ của mình lên, đưa lại cho anh ta.
“Thầy Bạch, vậy giờ em về trước được rồi chứ ạ?”
Đương nhiên, chẳng qua Tề Tiểu Tô cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chứ cô vẫn rất căm ghét Trần Đông, huống hồ, Trần Đông sẽ lập tức đổ hết mọi chuyện lên đầu cô ngay thôi.
Quả nhiên, ngay sau đó, cô nghe thấy Trần Đông nói với Tề Tông Bình: “Tôi cũng có ở đó trông đêm đâu, ngày ba bữa tôi vẫn về làm cơm đấy còn gì? Tôi đã tính toán cả rồi, sau khi làm xong ba bữa sẽ để Tiểu Tô đưa tới viện, sáng, trưa, tối, đều bắt nó ở trong đó trông, dù sao bệnh viện cách trường không xa, tôi cũng đâu thể bỏ mặc cái nhà này không để ý được.”
Đi em gái bà ấy!
Tề Tiểu Tô chửi thầm một tiếng, cầm tiền bồi thường tử vong của bố mẹ cô, còn muốn nô dịch cô thế này, thực sự không hiểu kiếp trước cô làm thế nào mà nhịn nhục được như thế nữa? Có điều, nếu không sống một kiếp trước, cô cũng không biết làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả tương lai của mình. Lúc đó cô còn rất tự tin, cho rằng bắt làm thì làm thôi, chính mình vẫn có thể tập trung học tập tốt được, kết quả là hoàn toàn không thể nào.
Vì bà cụ nhà Trần Đông đó thực sự quá giỏi hành hạ người khác! Còn lão Trần Quang, em trai Trần Đông nữa, lão đó rõ ràng là một tên cặn bã, cô luôn cảm thấy Tề Đan Dương còn nhỏ như vậy đã học mấy thói hư tật xấu đều là do cậu út Trần Quang của nó dạy hư nó mà ra.
“Tiểu Tô á? Nó có thể chăm sóc được sao?” Tuy Tề Tông Bình hơi nghi ngờ, nhưng Tề Tiểu Tô có thể nghe ra được, ông ta đã đồng ý rồi. Cô bĩu môi, đây là chú ruột của cô đấy!
“Sao mà không chăm được? Nó sắp 18 rồi, làm chút chuyện này thì có sao? Cũng không thể cứ nuôi không nó mãi được.”
Tề Tiểu Tô tức khí, lập tức bước thẳng vào trong nhà.
“Chú hai, thím hai, cháu về rồi.” Sau khi vào nhà, cô mới nhìn thấy Tề Đan Thần và Tề Đan Dương cũng ở nhà, mỗi đứa ôm một túi khoai tây chiên ngồi trên salon xem tivi. Tề Đan Dương vừa nhìn thấy cô liền gào lên: “Tề Tiểu Tô, chị bị xe tông hay sao thế? Chờ mãi không thấy chị về nấu cơm! Đói chết mất thôi!”
Hừ, thật nực cười, bố mẹ, chị gái đều ở nhà, nhưng cả nhà lại chờ cô về nấu cơm à?
Cô không nói gì, xuyên qua phòng khách, đi thẳng về phía phòng mình.
Tề Đan Thần lập tức đứng vọt dậy, ném gói khoai tây chiên lên salon, lao như một cơn gió về phía cô, túm cô kéo lại, vì dùng sức quá mạnh, nên móng tay cắm cả vào thịt cô, “Tề Tiểu Tô, mày ra đây với tao! Tao có chuyện muốn nói với mày!”