Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 126 : Cái tát này đánh sai rồi sao

Ngày đăng: 04:13 30/04/20


Dù bọn họ đoán thế nào, Tề Tiểu Tô đều không quan tâm. Cô đã bị mất khá nhiều kiến thức, cho nên nếu còn đang trên lớp, thì phải nghiêm túc nghe giảng.



Không biết có phải cường hoá cũng bao gồm cả khả năng ghi nhớ và trí thông minh hay không, mà bây giờ cô nghe giảng không có chút độ khó nào, nghe một tiết học còn hơn cả nghe mười tiết trước đây.



Đây cũng là một điều bất ngờ lớn, cũng khiến cho Tề Tiểu Tô càng tự tin hơn với việc nâng cao thành tích.



Lúc hết giờ lại có mấy bạn học tỏ ra thiện ý với cô, đám Cảnh Giai Giai thì đều tránh cô.



Hoàng Vũ Chân và mẹ cô ta đều hoảng sợ mà chạy rồi, làm sao bọn họ còn dám chọc vào Tề Tiểu Tô?



Tề Tiểu Tô cũng được yên tĩnh.



Hôm nay Tằng Chí xin nghỉ, vừa rồi ở phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Dương cũng nói với cô, ông ấy vốn muốn bảo Tằng Chí tự xin thuyên chuyển công tác, nhưng đối phương làm ầm lên không chịu giải quyết. Tề Tiểu Tô ra vẻ không sao cả, Tằng Chí còn có thể làm gì cô chứ? Bây giờ cô thật sự không sợ.



Đối với mẹ con Tằng Nhu và Hoàng Vũ Chân, cô cũng coi như trút được cơn giận của mình, hiện giờ tâm trạng cũng không phiền muộn nữa.



Sau khi tan học cô thu dọn chút định tới cửa hàng bách hóa và trung tâm bán đồ gia dụng, tạm thời phải mua thêm gia cụ cho căn nhà ở chung cư Trường Ninh kia đã rồi tính sau, nếu không thời gian này cô vẫn phải trở về Thành Bắc, dù là đi học hay bản thân mình muốn cường hoá đều không tiện lắm.



Còn về miếng đất sắp giải tỏa ở chung cư Trường Ninh kia, đến lúc đó cũng phải dỡ bỏ tòa nhà cũ, nên chắc sẽ không nhanh thế được đâu nhỉ?



Công tác thu hồi và làm yên lòng dân của giai đoạn đầu dự tính phải hai tháng, hơn nữa theo những trình tự kia thì giai đoạn sau không mất bốn tháng chắc chắn không làm được, có thể ở được bốn tháng cũng tốt lắm rồi, đến lúc đó cô tìm căn nhà khác là được.



Thật ra nếu như không phải miếng đất này bắt buộc phải bị trưng thu thì cô thật sự không nỡ bán căn nhà bố mẹ mua lúc trước này đi, ít nhất cũng là một vật kỷ niệm bọn họ để lại cho cô.



“Tề Tiểu Tô, cậu định đi đâu thế?”
Khưu Tuyết Phương nghe có người bên kia chửi rủa, tiếng hô hấp của chị cô hơi dồn dập, hình như là giận quá, đang cố gắng kìm chế. Cô lập tức cuống lên hỏi, “Chị, chị làm sao thế? Có phải có người đánh chị không?”



Tề Tiểu Tô ngẩn ra.



Không biết chị Khưu Tuyết Phương ở bên kia nói cái gì, Khưu Tuyết Phương lập tức nhấc chân chạy, xem ra rất lo lắng, cũng không nghĩ tới trong tay còn cầm điện thoại của Tề Tiểu Tô.



“Khưu Tuyết Phương...”



Thôi đi, cứ đi theo xem thế nào vậy.



Tề Tiểu Tô đuổi theo. Lúc này Khưu Tuyết Phương mới phát hiện ra, vội vàng trả lại điện thoại cho cô, vừa chạy vừa nói: “Hình như chị tớ bị ai đánh, tớ phải đi xem xem, Tề Tiểu Tô, lần sau đến nhà cậu sau nhé.”



“Tớ đi cùng cậu xem xem.”



Khưu Tuyết Phương vỗ vai cô, “Tề Tiểu Tô, cậu đúng là bạn tốt.”



Chị Khưu Tuyết Phương lớn hơn cô ấy tám tuổi, là nhân viên bán hàng của một cửa hàng chuyên bán dụng cụ thể thao ở Thành Đông.



Nghe Khưu Tuyết Phương nói, thành tích học tập của chị cô ấy rất tốt, có hy vọng thi đỗ trường đại học tốt nhất cả nước, nhưng năm đó thi đại học mắc bệnh nặng một trận, phải điều dưỡng hai năm, chỉ có thể dừng học, sau khi điều dưỡng ra là đi làm, sau đó lại báo danh vào đại học truyền hình, đang học bổ túc.



Lúc bọn họ bắt xe chạy đến cửa hàng, bên trong đã có không ít người xúm lại, có một giọng nữ cao vút, đang nói không ngừng như súng liên thanh.



“À, cô nói không dụ dỗ thì là không dụ dỗ sao? Cô không dụ dỗ, mà tuần trước chồng tôi mới đến mua một cái máy chạy bộ, tuần này lại tới mua một cái xe đạp trong phòng à? Nếu tôi mà không bám sát anh ta, thì vừa rồi anh ta lại chuẩn bị bỏ tiền mua cái máy thắt eo gì! Cái đồ đĩ như cô, chỉ dựa vào gạ gẫm đàn ông để lấy tiền hoa hồng! Tôi tát cô một cái sai sao?”