Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 127 : Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục
Ngày đăng: 04:13 30/04/20
Bên cạnh có người khuyên can, nhưng không có hiệu quả gì, rõ ràng người phụ nữ kia mắng đang sướng mồm, nếu không cũng sẽ không mắng mười mấy phút không ngừng như vậy.
Khưu Tuyết Phương nhanh nhẹn chen từ trong đám người vào, nhìn một cái là thấy chị mình đứng trước quầy thu tiền, một quyển hóa đơn bán hàng trong tay đã sắp bị vo tròn lại.
Nhưng cô vẫn ngẩng đầu, không sợ hãi nhìn người phụ nữ trung niên đứng trước mặt cô.
Vóc dáng người phụ nữ hơi đẫy đà, trang điểm đậm, mặc một cái váy hoa liền, một tay xách một cái túi nhỏ xinh xắn, một tay đang chỉ vào chị cô.
Bên cạnh còn có một người đàn ông, ôm đầu ngồi xổm dưới đất, dường như không chịu nổi sự ồn ào của bà ta, dáng vẻ tức giận lại không thể làm gì. Người đàn ông kia bụng hơi to, tóc cắt rất ngắn.
“Chị! Ai bắt nạt chị!”
Khưu Tuyết Phương không cần biết đúng sai vọt tới, ôm cánh tay Khưu Linh Phương chị mình, tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên váy hoa kia.
“Tiểu Tuyết, sao em lại đến đây? Chị không sao, em cứ đứng sang một bên trước đi.” Khưu Linh Phương muốn kéo cô ra.
Nhưng Khưu Tuyết Phương nhất quyết không buông tay, ngẩng đầu nhìn mặt cô, hiện giờ trên mặt cô vẫn còn có một dấu tay chưa tiêu đi, lập tức nổi giận.
“Nói thì nói, sao còn đánh người chứ?”
“Ôi, chị gái đi bán “hàng”, còn đưa cả em gái theo à? Nhìn cũng rất xinh đẹp đấy? Đúng là nồi nào úp vung nấy, tôi đoán chắc hẳn chị em hai người các cô đều là một loại hàng cả! Sao cô không hỏi vì sao tôi lại đánh chị cô đi?” Người phụ nữ trung niên kia liếc mắt nhìn nói.
Khưu Linh Phương nổi giận: “Bà Tiêu, bà nói tôi đã đành, đừng có kéo em tôi vào! Em tôi vẫn còn đang đi học.”
“Còn đang đi học thì sao? Có người chị không biết xấu hổ như cô, cô ta ở trường học chắc cũng gây không ít hoạ cho người khác đâu nhỉ? Trường nào thế? Tôi phải lưu ý chút, đừng có chung trường với con trai tôi, nếu không thì tôi thật sự rất lo lắng.”
“Hôm nay bà ra ngoài đã ăn bao nhiêu cân tỏi thế? Sao mồm thối vậy!” Khưu Tuyết Phương đốp chát lại không chút lưu tình, sau đó lại nhìn xung quanh, “Chị, trong cửa hàng có mình chị thôi à? Cửa hàng trưởng của bọn chị đâu? Người của mình bị bắt nạt, còn không ra đỡ lưng!”
“Này, ý các người là thế nào hả? Chuyện xin lỗi thôi là thôi luôn thế à? Tôi nói cho các người biết...”
Người phụ nữ trung niên kia nhanh chóng bị cửa hàng trưởng mời đi ra ngoài, đồng thời còn đuổi người đứng xem đi.
Trong cửa hàng lập tức yên tĩnh đi rất nhiều.
Khưu Tuyết Phương đứng bên cạnh nhìn Tề Tiểu Tô đạp xe đạp tập thể dục kia, “Tề Tiểu Tô, cám ơn cậu, nếu không phải cậu nhanh trí như vậy, có lẽ chị tớ sẽ bị ép bỏ tiền lương hơn nửa tháng này mất.”
“Em tên là Tề Tiểu Tô sao? Thật sự cám ơn em.” Vừa nhìn thấy Tề Tiểu Tô, Khưu Linh Phương liền kinh ngạc với vẻ đẹp của cô.
“Sao phải bỏ tiền lương, không muốn xin lỗi, nên không cần khoản tiền đó luôn à?” Tề Tiểu Tô cười một tiếng hỏi.
Hai chị em Khưu gia cùng cau mũi, vẻ mặt rất giống nhau.
“Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục, vì chút tiền đó mà khom lưng, không phải phong cách của bọn tớ.” Khưu Tuyết Phương quơ quơ nắm đấm.
Tề Tiểu Tô lập tức bật cười.
Bởi vì một điểm này, cô lại thấy thích chị em Khưu gia hơn.
“Tề Tiểu Tô, cậu diễn tiếp đi,” Khưu Tuyết Phương chắp tay với cô, “Nhờ cả vào cậu đấy, đợi chị tớ lấy được tiền lương rồi, chúng ta sẽ chạy luôn.”
“Tớ có diễn đâu, tớ thật sự muốn mua thứ này.” Tề Tiểu Tô chớp mắt.
“Đừng mua ở đây, chị biết một nhãn hiệu khác, chất lượng tốt hơn nhãn hiệu này nhiều.” Khưu Linh Phương cũng nháy mắt với cô.