Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 129 : Mảnh vỡ phi cơ

Ngày đăng: 04:13 30/04/20


Khưu Linh Phương quả là bị khiếp sợ.



Cô trợn to mắt nhìn Tề Tiểu Tô, một lúc lâu sau cũng không bình tĩnh lại được.



“Em? Em muốn mời trợ lý á? Không phải em là bạn học của Tiểu Tuyết sao? Em vẫn còn là học sinh trung học cơ mà?”



“Đúng thế.”



Khưu Linh Phương như nghĩ ra gì đó, nói với vẻ không dám tin: “Tiểu Tô, lẽ nào em được người phát hiện ngôi sao nhìn trúng, rồi muốn làm minh tinh sao?”



Suy nghĩ của cô làm cho Tề Tiểu Tô hơi ngẩn ra, “Dạ? Không phải, không phải.” Cô căn bản không muốn làm minh tinh gì cả, làm minh tinh có gì tốt chứ? Hoàn toàn không có chút tự do cá nhân nào, hơn nữa đi tới đâu cũng có người vây lấy, có gì hay đâu?



“Vậy tại sao em phải mời trợ lý?”



Tề Tiểu Tô suy nghĩ một chút nói: “Em chuẩn bị nhận thầu núi khai khoáng, hơn nữa còn sắp mở công ty, còn một thời gian nữa em mới tròn mười tám tuổi, đến lúc đó mới có thể chính thức đăng ký, nhưng trước đó sẽ có rất nhiều việc phải làm, một mình em làm không xuể, vốn đã định tuyển người rồi. Hôm nay vừa hay gặp được chị Linh, cảm thấy chị Linh rất nhiệt tình, làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, có lẽ có thể đảm nhiệm chức vị trợ lý này.”



Cô dừng một chút, nhìn Khưu Linh Phương đang không khép nổi miệng, nói: “Chuyện của em, hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm của chúng em cũng biết, nếu chị không tin, ngày mai em có thể dẫn chị đến trường để hỏi họ.”



Khưu Linh Phương thật sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.



Còn chưa đầy mười tám tuổi đã muốn nhận thầu núi, muốn khai khoáng? Chuyện này là thật sao?!



Sao cô lại cảm thấy như đang nghe truyện nghìn lẻ một đêm thế này!



Nhưng dáng vẻ Tề Tiểu Tô lại không giống như đang nói đùa. Cô không nhịn được hỏi: “Hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp của bọn em đều biết thật à?”



Tề Tiểu Tô gật đầu.



“Trên thực tế, công ty em sắp thành lập, việc phải làm cũng có chút liên quan đến Nhất Trung.”



Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Khưu Linh Phương cũng hơi động tâm, cô cẩn thận hỏi: “Vậy, Tiểu Tô này, trợ lý em mời phải làm những việc gì?”



“Nếu có việc gì em sẽ tự đi làm, chị chỉ cần ở bên cạnh trợ giúp em là được rồi, còn có mấy việc em sẽ trực tiếp nói cho chị, đại khái cũng chỉ là lo mấy việc về giấy tờ thôi. Đến lúc đó em còn phải tuyển thêm người, một công việc khác của chị chính là truyền đạt xuống, làm tốt công việc truyền đạt trung gian và bám sát nhiệm vụ.



Khưu Linh Phương nghe cô nói thật sự không giống giọng điệu của một học sinh, lại rất đâu vào đấy, trong lòng càng tin thêm mấy phần.



“Nhưng trình độ học vấn của chị chưa đạt tới, còn nữa, chị cũng chưa từng làm trợ lý...”



Nhìn dáng vẻ cô ấy vừa động tâm lại có chút tự ti, Tề Tiểu Tô cười: “Chị Linh, em thấy chị làm việc cũng rất nhanh nhẹn, em không để ý trình độ học vấn, không phải chị vẫn còn đang bổ túc sao? Có chí tiến thủ là đủ rồi, còn về chuyện không có kinh nghiệm, em sẵn lòng cho chị cơ hội này để thử, chị không dám thử sao?”


“Tôi mệt lắm, chuẩn bị đi ngủ đây, Vệ Thiếu soái, thôi anh mau đi đi.” Mau ngắt truyền số liệu này đi, dù sao cũng là đàn ông trẻ tuổi cao lớn, còn mặc quân trang phẳng phiu như vậy, khiến cho cô không thể nào thả lỏng được, có biết là bây giờ cô rất muốn nằm trên giường không hả.



“Được, vậy tôi ngắt truyền số liệu trước, sáu giờ sáng ngày mai dậy.”



“Làm gì?” Tề Tiểu Tô không nhịn được hỏi. Bây giờ cô ở rất gần trường học, trường học bảy rưỡi mới vào lớp, bảy giờ cô dậy là kịp rồi.



Nhưng một câu của Vệ Thường Khuynh khiến cho cô suýt ngất xỉu. “Sáu giờ dậy chạy bộ, chạy một tiếng, sau đó ăn sáng, thực đơn bữa sáng Hệ thống sẽ thiết lập cho em. Nếu ở đây em không có nguyên liệu, tốt nhất là ngày mai đi chuẩn bị một ít, mua một cái tủ lạnh.”



“Sáu giờ, chạy bộ một tiếng còn phải ăn sáng thì tôi căn bản không kịp lên lớp.” Chạy bộ xong chắc chắn còn phải gội đầu tắm rửa nữa.



“Vậy thì năm rưỡi dậy đi.”



Tề Tiểu Tô vỗ vỗ miệng mình. Ai bảo mày lắm điều này.



“Bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày tôi sẽ giám sát toàn bộ quá trình chạy bộ của em.” Trước khi ngắt truyền số liệu Vệ Thường Khuynh còn nói một câu như vậy.



Tề Tiểu Tô đảo mắt một vòng, ngã xuống giường.



Nhưng cô lại nhanh chóng cảm thấy rất thỏa mãn, từ trước đến nay cô chưa từng được ngủ một mình trên một chiếc giường lớn như vậy, giường rộng một mét tám, chỉ có một mình cô ngủ! Lúc bé phòng ở nhà cũng không lớn, cô ngủ một mình một giường một mét hai. Sau khi bố mẹ qua đời, cô phải chung giường với Tề Đan Thần, Tề Đan Thần luôn chen cô, chăn gối của cô lại không tốt, có lúc ngủ đến nửa đêm còn đạp một cú lên bụng cô.



Cô luôn ngủ không ngon, đó cũng là nguyên nhân khiến sắc mặt cô trước kia luôn hơi tệ. Ở chỗ ông ngoại cũng chỉ là một chiếc giường đơn nhỏ, hơn nữa ở bên đó buổi tối luôn có gà kêu chó sủa, ngủ cũng không ngon lắm.



Bây giờ thì tốt rồi, có một cái giường rộng thế này, nhà của mình! Một mình mình ở!



Tề Tiểu Tô cảm thấy mình đã rất sung sướng rồi, coi như là khổ tận cam lai. Ôm chăn bông có mùi bông vải, cô thỏa mãn ngủ.



Cô còn tưởng rằng mình sẽ ngủ không dậy nổi, nhưng không ngờ, vừa đến năm rưỡi, cô đã cảm thấy bên cạnh giường có người, loại cảm giác này khiến cô giật nảy mình, lập tức tỉnh dậy từ trong mộng.



Vừa mở mắt liền thấy Vệ Thường Khuynh ngồi ở bên cạnh giường, đang giơ tay về phía mặt cô.



“Anh làm gì thế?”



Anh chàng Vệ nào đó rất vô tội, nói như lẽ tất nhiên: “Bản Thiếu soái đang định bịt mũi em gọi em dậy.”



Tề Tiểu Tô: “…”



Thiếu soái, chẳng lẽ sau này ngày ngày anh đều gọi tôi dậy như vậy sao? Hành hạ nhau vừa thôi chứ!



Xin tha cho tôi đi!