Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 130 : Thiếu soái rất phá sản
Ngày đăng: 04:13 30/04/20
“Mau dậy đi, trời sáng rồi.” Lúc này Vệ Thường Khuynh vô cùng nghiêm túc, thậm chí lập tức kéo rèm cửa sổ ra.
Tề Tiểu Tô quay đầu lại nhìn một cái, trời mới tờ mờ sáng, thật sự không thể nói là đã sáng rồi được. Trước kia ở Tề gia mặc dù cô cũng dậy rất sớm, nhưng đâu cần phải dậy từ năm rưỡi! Cô sờ sờ điện thoại của mình, nhìn một cái, năm giờ mười lăm.
Tề Tiểu Tô lập tức nổi giận, không nhịn được kéo chăn trùm lên đầu, nằm bên trong kêu cứu mạng, “Không phải nói năm rưỡi sao? Có biết mười lăm phút cũng có thể ngủ một giấc thật ngon không hả!”
“Tôi đoán trước em sẽ thế này, cho nên gọi em dậy trước mười lăm phút, coi như là cho em chút thời gian ngủ cố đấy, không cần quá cảm kích tôi đâu.” Vệ Thường Khuynh rất bình tĩnh vén chăn của cô lên.
Tề Tiểu Tô không nói nên lời. Logic kiểu này thì cô chịu rồi!
“Dậy đi.” Vệ Thường Khuynh nhìn cô nói.
“Thiếu soái, anh ở đây tôi thay quần áo kiểu gì?” Tề Tiểu Tô lườm anh. Bọn họ thân quen như vậy từ bao giờ hả? Đâu có đâu?
Thiếu soái, tôi chỉ thân với Hệ thống Tiểu Nhất thôi, có thân với anh đâu, anh lẻn vào phòng ngủ của tôi, kéo chăn của tôi như vậy, còn nói muốn bịt mũi tôi, còn ra thể thống gì nữa?
Nhưng Tề Tiểu Tô muốn trừng anh, lại bại dưới vẻ mặt nghiêm túc của anh.
Được rồi, xem ra người ta không có chút tà niệm nào, rất đoan trang, là do cô nhỏ nhen tính toán, còn lộ rõ cứ như trong lòng cô nghĩ cái gì vậy.
Vệ Thường Khuynh quay người đi.
“Bản Thiếu soái sẽ không nhìn trộm, động tác nhanh lên chút.”
Tề Tiểu Tô không biết làm sao, vội bò dậy, nhanh chóng mặc một bộ quần áo thể thao, cầm lược chải qua loa mấy cái, sau đó đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Thật ra cô vẫn luôn rèn luyện, ở Tề gia cũng là người dậy đầu tiên. Chỉ có điều, cô cứ nghĩ bây giờ có một căn nhà riêng, một cái giường rộng có thể ngủ thoải mái, không ngờ còn phải dậy sớm hơn, cảm giác hơi đau khổ.
Nhưng rèn luyện có ích, cô cũng không bài xích lắm.
“Thiếu soái, nếu cô ấy thật sự có thể kiên trì với huấn luyện ma quỷ của anh, có phải anh nên khen thưởng cô ấy chút không.”
Lúc Vệ Thường Khuynh nghe được lời của Hệ thống con ngươi hơi thẫm lại.
Cuối cùng có thể dừng lại, Tề Tiểu Tô suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất, may mà Vệ Thường Khuynh kéo được cô.
“Chắc… chắc chắn là vì anh chỉ truyền số liệu, cho nên không mệt!”
Quá vô lý, cô đã mệt đến sắp rút gân rồi, vậy mà đến hô hấp của anh cũng vẫn còn bình thường!
“Truyền số liệu, em biết phải truyền thế nào không? Chính là tôi ở bên này cũng phải làm động tác y như vậy.” Cho nên, anh cũng luôn đang chạy.
“Thật không phải người nữa.” Tề Tiểu Tô lau lau trán, tay đầm đìa mồ hôi.
Quần áo trên người cô đều ướt đẫm.
Nghỉ ngơi mấy phút, cô mới có thể kéo được bước chân nặng nề đi mua đồ ăn sáng. Nhìn thực đơn bữa sáng, suýt nữa cô lại ngã xuống.
Ba cái bánh bao kim sa bé tẹo, mà những ba mươi lăm tệ? Cắn một miếng là hết.
Một cái bánh ngọt gì đó những ba mươi tám tệ!
Một cốc sữa đậu nành quả hạch gì đó, hai mươi tám tệ!
Chẳng lẽ cô ăn một bữa ăn sáng mà mất hơn trăm tệ sao! Đúng là phá sản mà!
Vệ Thiếu soái, xem quán ngon mà anh chọn kìa!
Cô còn phải mua một phần về cho Khưu Linh Phương nữa, gần hai trăm tệ bay luôn rồi.
“Bữa sáng ăn đồ chất lượng một chút, sẽ có lợi cho việc khôi phục thể lực của em, hơn nữa tôi đã bảo Hệ thống kiểm tra qua điểm tâm của nhà hàng này rồi, coi như sạch sẽ vệ sinh, nguyên liệu dùng cũng tốt.”
Khóc, có thể không tốt sao?
Đối với Tề Tiểu Tô trước kia một tuần chỉ có mười đồng mà nói, thì một bữa sáng này cũng đã ăn sạch sinh hoạt phí mấy tháng của cô rồi.