Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 140 : Đưa bọn họ đi
Ngày đăng: 04:13 30/04/20
Nghiêm Uyển Nghi hoàn toàn không ngờ cô lại dùng một cách như vậy, bị cô doạ cho suýt rơi cằm xuống đất.
Nhưng sau khi phản ứng lại cảm thấy đây thật sự là một cách hay, nếu như những người đó vẫn chưa ra khỏi phố ăn vặt này, lại đi ăn quầy khác nữa thì chắc chắn có thể nghe được.
Cô bất giác thầm tán thưởng sự bình tĩnh nhanh trí của Tề Tiểu Tô.
Chuyện này không chỉ cần thông minh, mà còn cần cả sự dũng cảm nữa, nếu là cô, cô thật sự không dám gân giọng lên kêu to trước mặt nhiều người thế này. Lễ nghi và sự giáo dục mà cô được dạy từ nhỏ là không được.
Nhưng Nghiêm Uyển Nghi hoàn toàn không cảm thấy Tề Tiểu Tô làm thế là thô lỗ, ngược lại càng thích Tề Tiểu Tô hơn.
Người vây xem cũng nhìn bọn họ như nhìn thấy quỷ, Tề Tiểu Tô kéo Nghiêm Uyển Nghi chạy quay lại quán hải sản nướng.
Bọn họ không ngờ, người tới nhanh như vậy.
Đại khái chỉ khoảng ba phút, người đã tìm tới rồi, bốn người đàn ông, mặc dù ăn mặc không giống nhau, nhưng cơ bản đều là T-shirt màu đen, quần jean, nhìn dáng vẻ đó thật sự cũng có chút cảm giác của xã hội đen.
“Ai tìm anh Đông?”
Một người đàn ông mặc áo T-shirt bó sát người, phác hoạ ra từng khối cơ bắp, nhìn ra được tám múi cơ bụng rất rõ ràng, nắm đấm có lẽ còn to bằng mặt hai cô.
Nghiêm Uyển Nghi căng thẳng không khống chế được, căng thẳng đến mức nuốt nước bọt một cái.
Nhưng cô lại phát hiện Tề Tiểu Tô rất bình tĩnh.
Không có thời gian cho nên Tề Tiểu Tô căn bản không lãng phí, lập tức giơ tay lên, đi tới trước mặt người kia.
Cô cao đến vai anh ta, nói chuyện với anh ta phải ngẩng đầu, vì vậy cô lập tức lui lại hai bước kéo giãn khoảng cách, như vậy tốt hơn nhiều.
“Chúc Tường Đông là người nào?”
Nghe cô trực tiếp hỏi như vậy người đàn ông cơ bắp kia lập tức nhíu mày, đang định nói, Tề Tiểu Tô đã ngắt lời anh ta: “Đừng phí lời hỏi tôi chuyện linh tinh, bởi vì tôi thật sự có chuyện rất gấp tìm anh ta, mấy người là đàn em của anh ta à?”
“Con mẹ nó, Lâm Vũ Hi đúng là chuyên gia gây rắc rối! Chắc chắn là lại chạy lung tung rồi, còn bắt anh Đông phải tìm người khắp nơi.”
Tề Tiểu Tô và Nghiêm Uyển Nghi nhìn nhau một cái, hai người đều không nói gì nữa. Thân phận của hai người đó có chút kỳ quái, một người là lão đại xã hội đen, một người là thiên kim nhà giàu, một người ở phía Nam, một người ở phía Bắc, làm sao hai người này lại dính vào nhau, thật sự là có chút quái dị.
Có điều, xem ra thủ hạ của Chúc Tường Đông cũng không có cảm tình lắm với người tình của lão đại.
Đương nhiên, chuyện này không liên quan đến bọn họ. Bọn họ chỉ muốn làm sao sớm gặp được Chúc Tường Đông, sớm nói rõ ràng mọi chuyện, tốt nhất là đối phương nhanh chóng để bọn họ đi, bọn họ còn có thể lại đi dạo phố hoặc là đi mua hai chai bia quay về quán hải sản nướng ăn uống cho đỡ sợ.
Báo lái xe nhanh hơn, Tề Tiểu Tô phải nắm chặt tay vịn trong xe, Nghiêm Uyển Nghi thì ôm chặt lấy cô, cả người đều choáng váng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thực sự không khác gì đua xe.
Chúc Tường Đông kia chạy nhanh thật, vừa rồi còn ở chợ đêm, mới có một thoáng như vậy mà đã chạy đi đâu rồi?
Dường như muốn giải thích cho cô, Báo nói: “Hy vọng vận may của Lâm Vũ Hi không tệ, tốt nhất là lúc này anh Đông vẫn chưa bắt đầu chạy, nếu không tôi cũng không đuổi kịp.”
Người thanh niên tên Tiểu Viêm ngồi ghế phụ gật đầu: “Trận đua của anh Đông tối nay đã sớm định rồi, nếu không phải là đến chợ đêm tìm chị Lâm, thì đã đến đường đua lâu rồi.”
Đường đua?
Bọn họ đua xe sao?
Đến khi xe dừng lại, hai người Tề Tiểu Tô nhìn tình hình bên ngoài, cả hai đều hít một hơi lạnh.
Bọn họ còn tưởng là đến đường đua chuyên nghiệp, kết quả căn bản là một con đường gồ ghề rộng rãi bên ngoài một công xưởng bỏ hoang, xung quanh có mười chiếc xe đều bật đèn pha, chiếu đến nhức cả mắt. Ở đó hầu như toàn là thanh niên, nam nam nữ nữ đều có vẻ rất cao hứng, rất nhiều xe đều bóp còi inh ỏi, cộng thêm tiếng cười, tiếng hô, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Ở chính giữa con đường, có tám chiếc xe xếp thành hàng, thân xe đều dùng sơn màu phun loang lổ.
“Anh Đông của mấy người đâu? Mau tìm anh ta đi, không còn nhiều thời gian nữa rồi!” Tề Tiểu Tô nhìn đồng hồ, cau mày.
Lúc này, điện thoại của cô vang lên.