Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 141 : Không cần mạng nữa à

Ngày đăng: 04:13 30/04/20


“Tiểu Tề, tôi nhờ mấy người liên lạc với Chúc Tường Đông, nhưng bọn họ lại nói hiện giờ không liên lạc được với cậu ta!” Giọng Nghiêm lão rất nặng nề, “Thế này đi, hai đứa lập tức báo cảnh sát, giao điện thoại cho cảnh sát, sau đó quay về đi!”



“Nghiêm lão, chúng cháu tìm thấy Chúc Tường Đông rồi...” Tề Tiểu Tô còn chưa nói xong, Báo đã kéo cô một cái: “Đi mau, anh Đông ở bên kia!”



Tề Tiểu Tô chỉ đành vội cúp điện thoại, bị anh ta kéo đến một hàng xe ở giữa.



Nghiêm Uyển Nghi vốn muốn đi theo, bên cạnh lại có người kéo cô lại: “Nhiều người theo như vậy không tiện.”



“Uyển Nghi, chị ở đây chờ em, đừng chạy.” Tề Tiểu Tô hơi lo lắng cho Nghiêm Uyển Nghi, thanh niên tên Tiểu Viêm cười khẽ một tiếng: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cô ấy, có chuyện gì ít nhất đợi cô quay lại, hoặc là anh Đông của chúng tôi nói thì nói sau.”



“Anh ta nói thật.” Hệ thống Tiểu Nhất cho Tề Tiểu Tô một viên thuốc an thần.



Lúc này Tề Tiểu Tô mới đi theo Báo.



Chiếc xe thứ ba, Hummer màu đen, thân xe vẽ ngọn lửa đỏ, rất khoa trương.



Bọn họ vừa mới đi đến bên cạnh, đã có người cầm loa hô lên: “Chuẩn bị, ba phút đếm ngược!”



Báo cũng không nhịn được mắng một tiếng, “Fuck, bây giờ không kịp rồi.” Anh ta đi tới gõ cửa xe, cửa sổ xe hạ xuống.



“Anh Đông, có cô gái nói nhặt được điện thoại của anh, có người gọi điện thoại tới muốn anh nghe...”



Anh ta nói rồi kéo Tề Tiểu Tô qua.



Tề Tiểu Tô vốn cho rằng chắc Chúc Tường Đông cũng phải khoảng bốn mươi tuổi rồi, dẫu sao muốn leo lên đến vị trí lão đại xã hội đen, không có thời gian tích lũy là không thể. Nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông ngồi trong xe, tay nắm vô lăng kia, cô mới phát hiện mình sai rồi.



Người đàn ông kia rất trẻ, có thể còn chưa đến ba mươi, da màu lúa mì khỏe mạnh, mặc một chiếc áo T-shirt màu đen bó sát người, ngực cũng có một ngọn lửa đỏ, mặc dù dáng người không khoa trương như Báo, nhưng tràn đầy một vẻ đẹp nam tính.



Hắn xoay đầu lại, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng, tàn bạo.




Tề Tiểu Tô cũng có thể nhìn ra, hai cái xe này là muốn trái phải kẹp chặt bọn họ, bởi vì bốn làn xe, nhưng bọn họ càng ngày càng gần.



“Ngồi yên.” Chúc Tường Đông gằn giọng nói hai chữ, chợt quay mạnh vô lăng, xe va mạnh vào xe bên trái.



“Kít!”



Thân xe vang lên tiếng cọ sát rất chói tai, Tề Tiểu Tô nhìn thấy thậm chí có cả ánh lửa.



Chiếc kia bị hắn dồn nghiêng ra ngoài, đầu xe nghiêng một cái, cọ vào lan can bảo vệ bên ngoài.



Chúc Tường Đông lại đột nhiên đạp phanh, rơi lại phía sau cách xe bên phải hai thân xe, khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, hắn đã dồn sức đánh tay lái, đụng mạnh vào đuôi xe.



“Đồ điên! Anh không cần mạng nữa à?!”



Tề Tiểu Tô cao giọng mắng một câu, đụng như vậy, bọn họ thật sự không sao chắc?



Đúng lúc đó, điện thoại của Chúc Tường Đông đột nhiên vang lên.



“Cô nhận đi, bật loa lên.” Chúc Tường Đông vẫn nhìn thẳng, càng không chậm lại.



Tề Tiểu Tô vô thức nhấn nút loa nghe điện thoại.



Đồng thời “ầm!” một tiếng thật lớn, xe của bọn họ đã đụng vào đuôi xe của đối phương.



“Chúc Tường Đông có ở đó không?”



Vẫn là giọng nam đó, u ám vang lên. Cơ thể Tề Tiểu Tô như văng ra, được dây an toàn bảo vệ chắc chắn. Nhưng đụng như vậy vẫn khiến cho lục phủ ngũ tạng của cô đều chấn động, hô hấp ngừng mất mấy nhịp.