Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 174 : Làm nô lệ của anh được chưa hả?
Ngày đăng: 04:14 30/04/20
Tề Tiểu Tô giật mình há miệng, nửa ngày mới khép lại.
“Một tỷ cũng không mua được một mảnh?”
Nếu như vậy cô bây giờ thật sự bán đi với giá hai trăm triệu, hình như là rất thua lỗ.
“Nhưng tôi thật sự không có tiền.” Cô xoay xoay người, co chân lên trước mặt anh, cầm điện thoại bấm máy tính tính cho anh nghe, “Anh xem, tôi bây giờ rất nhiều chỗ cần đến tiền, đang chuẩn bị mở công ty thuê văn phòng, tôi dự tính chắc phải mất hơn một triệu, lại còn phải mua một loạt đồ dùng làm việc, sau đó bao thầu ngọn núi ở trấn Minh Quang kia, hiện giờ tôi rất khó dự toán phải cần bao nhiêu tiền… cứ coi như năm mươi triệu đi, chưa nói đến chuyện khai thác mỏ có cần phải dùng máy móc gì không, còn cả mảnh đất mà tôi hợp tác cùng Nhất Trung và tập đoàn Lập Hoa nữa. Mặc dù tập đoàn Lập Hoa cũng bỏ vốn, nhưng tôi không thể nào không bỏ ra chút nào được đúng không? Ít nhất cũng phải tiêu trước một hai chục triệu, đây vẫn là nói ít đó, cứ như vậy, Thiếu soái, ít nhất trong tay tôi phải có một trăm triệu mới dễ làm việc!”
Tề Tiểu Tô tính đến đau cả đầu, cô ấn huyệt thái dương, lắc đầu: “Không được, không được, tôi nghĩ tôi nhất định là điên rồi, thế này làm sao có thể chứ? Làm sao có thể chứ?”
Cô liên tiếp lặp lại mấy lần “làm sao có thể chứ”, cảm thấy mình thật sự điên rồi.
Mới mấy ngày trước cô vẫn còn âu sầu muốn chết vì năm vạn tệ tiền bồi thường mà Tôn Long nợ kia, còn vì không có mấy vạn tệ giúp cậu hai trả nợ mà bị ép không thể không đi đấu quyền anh thiếu nữ gì đó kia, chịu nhục nhã như vậy, giờ mới qua bao lâu đâu mà cô đã động một tí là nói chuyện làm ăn hơn trăm triệu rồi?
Làm sao luôn cảm thấy không giống thật, ngược lại giống như đang nằm mơ vậy.
Kể cả người đàn ông đẹp trai quá mức ngồi ở trước mặt cô bây giờ, đều giống như là đang nằm mơ.
Trong lúc ngẩn ngơ, Tề Tiểu Tô vô thức giơ tay ra, nhẹ nhàng dán vào mặt Vệ Thường Khuynh, mắt như phủ một tầng lụa mỏng.
Vệ Thường Khuynh nhìn ánh mắt này của cô là biết tâm trạng của cô lúc này đang lơ lửng rồi, nhưng anh không lên tiếng, mặc lòng bàn tay mềm mại ấm áp của cô dán vào mặt mình, ánh mắt như cười nhìn cô, đợi cô lấy lại tinh thần.
“Nghĩ xem, nếu như phải hoàn thành hạng mục kia, vậy phải bao nhiêu trăm triệu mới có thể chứ, xây một khu trung tâm thương mại cao cấp, dù sao cũng phải nguy nga lộng lẫy đúng không? Tôi lấy đâu ra tiền. Vệ Thường Khuynh anh đẹp trai như vậy, nhưng tôi cũng không thể bán anh đi lấy tiền a… a! Bán lấy tiền!”
“Em nói xem? Em cảm thấy bản Thiếu soái là gì của em?” Vệ Thường Khuynh thấp giọng, mang theo một loại khàn khàn có thể khiến cho người ta tê dại.
Tề Tiểu Tô bắt đầu căng thẳng, thân hình cao lớn của anh đè lên cô, giống như bao phủ cả thế giới của cô, anh cao lớn như vậy, mà cô lại lộ ra nhỏ yếu như thế, dường như hoàn toàn không có sức phản kháng.
“Đối tác? Dẫu sao tôi phải dùng đến Hệ thống của anh, mà anh phải cần tôi để tìm giúp anh tìm áo giáp và mảnh vỡ phi cơ.” Cho nên, nói là đối tác hẳn không sai chứ?
Nhưng tại sao mặt anh lại đen như vậy?
Tề Tiểu Tô có chút lắp bắp: “Sư, sư phụ?”
Đúng không? Anh hướng dẫn cô cường hóa mà, nếu không chính là: “Thủ trưởng, cấp trên?”
Sắc mặt anh càng ngày càng đen, khí thế càng ngày càng mạnh, tim Tề Tiểu Tô đập như sấm đánh, mặt cũng bắt đầu nóng lên.
“Cho em một cơ hội cuối cùng.” Môi Vệ Thường Khuynh đã cách cô chưa đến 5cm. Tim anh cũng đập nhanh, môi của cô đỏ xinh như lửa, mang theo sự trơn bóng mê người, khiến cho anh không kịp đợi muốn cướp lấy.
Đầu óc Tề Tiểu Tô quay nhanh, thấy anh càng lúc càng ép gần, cuối cùng không nhịn được kêu lên: “Được được được, anh là chủ nhân, là chủ nhân được chưa hả?”
Cái này đã đủ hạ thấp mình chưa hả? Cô làm nô lệ của anh! Tìm đồ thay anh, bị anh huấn luyện, nhận anh làm chủ nhân được chưa hả?
Chỉ mong anh đừng có áp sát vào nữa, cô cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi.