Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 175 : Tự chui đầu vào rọ
Ngày đăng: 04:14 30/04/20
Con ngươi Vệ Thường Khuynh sâu thẳm, lóe lên vẻ tức giận.
Cô nói nhiều như vậy, không có một đáp án nào là cái anh muốn cả!
Anh thực sự sắp tức đến bốc khói rồi.
Không thèm quan tâm gì nữa, hôn đã rồi nói sau.
Anh định hôn xuống môi cô.
“Vệ…”
Tề Tiểu Tô ngây ra. Nhưng ngay lúc môi anh vừa dán lên môi cô, bốn cánh môi mềm mại ấm nóng mới chạm vào nhau, tiếng đập cửa đột ngột vang lên.
Bên ngoài có người lớn tiếng gọi tên cô, giọng có chút hổn hển: “Tề Tiểu Tô! Tề Tiểu Tô, cô ra đây nhanh! Tề Tiểu Tô!”
Tề Tiểu Tô giật mình một cái, theo bản năng dùng sức đẩy Vệ Thường Khuynh ra.
Vệ Thường Khuynh nhanh nhẹn giơ tay, thuận tiện kéo cô dậy, ôm vào trong lòng, một tay chống xuống giường kéo cô đứng lên.
“Đáng chết.” Anh nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng, dáng vẻ rất bực bội.
Thấy anh như vậy, Tề Tiểu Tô lại nhất thời cảm thấy buồn cười, hì hì một tiếng vui vẻ, chọc cho Vệ Thường Khuynh ngứa răng muốn cắn gương mặt đỏ bừng kia của cô.
“Tên khốn kiếp nào thế?”
Tề Tiểu Tô đẩy anh ra, đi tới mở cửa, cửa vừa mở ra, Chúc Tường Viêm lập tức kéo tay cô muốn kéo cô ra ngoài.
“Tiểu Viêm, anh làm gì thế hả?”
“Mau đi cùng tôi, anh tôi bị thương rồi!” Chúc Tường Viêm không quan tâm gì cả kéo cô xông ra ngoài.
Sắc mặt Vệ Thường Khuynh vô cùng lạnh, giữ lấy cánh tay Tề Tiểu Tô, mượn lực giật một cái, đến cả Tề Tiểu Tô cũng còn chưa phản ứng kịp, tay Chúc Tường Viêm kéo cô đã bị giật ra rồi.
“Thế này là sao? Chúc Tường Đông bị thương, cần em vội vã chạy tới thăm à?”
“Vậy thì đã sao? Lập tức đi tìm! Nếu như tìm được, tôi sẽ tăng thêm cho anh năm vạn!”
Người đàn ông kia hít một hơi, sau đó Lâm Vũ Hi cúp điện thoại.
Ngọn lửa trong mắt Tề Tiểu Tô cũng sắp bốc cháy rồi.
Vệ Thường Khuynh túm lấy tay cô: “Là sao? Người bọn họ nói muốn đối phó là em?”
Hệ thống Tiểu Nhất lập tức nói: “Không sai…” rồi kể lại chuyện Lâm Vũ Hi làm trước đó cho anh nghe một lần. Chuyện kia Tề Tiểu Tô cũng không nói cho Vệ Thường Khuynh, chỉ là cô cảm thấy đây là chuyện của mình, cũng không cần thiết phải nói với Vệ Thường Khuynh, dù sao Hệ thống cũng đã giúp cô rồi.
“Cô ta muốn chết, bản Thiếu soái tác thành cho cô ta.”
Nghe rồi, Tề Tiểu Tô cảm thấy hơi thở của Vệ Thường Khuynh thay đổi, giống như bỗng chốc lạnh vô cùng, mang theo mấy phần sát ý. Vệ Thường Khuynh như vậy khiến cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi.
“Vệ Thường Khuynh.” Cô kéo kéo tay áo anh.
“Em sợ hãi rụt rè với bản Thiếu soái làm gì?” Vệ Thường Khuynh nhìn cô một cái liền tức giận không có chỗ phát tiết, “Bản Thiếu soái chẳng lẽ sẽ đánh em?”
Nói cũng kỳ quái, mấy phần sợ hãi kia lập tức tan thành mây khói.
Tề Tiểu Tô lẩm bẩm.
“Hung dữ gì với tôi chứ?”
Vệ Thường Khuynh giơ tay lên búng lên đầu cô một cái.
Lâm Vũ Hi phải không?
Lúc này Lâm Vũ Hi còn chưa biết điện thoại của mình đã bị người nghe trộm. Đi từ phòng vệ sinh ra, quay lại trước giường bệnh của Chúc Tường Đông, cô ta giơ tay sờ vải xô quấn trên vai hắn, nhẹ giọng nói: “Tường Đông, có khát không? Em đi rót cho anh cốc nước nhé?”
“Anh không phải đã nói rồi sao? Em không cần ở đây trông anh, về nghỉ ngơi đi.” Chúc Tường Đông lật tờ báo trong tay, lạnh nhạt nói.
Câu nói này lập tức châm lên lửa giận mà Lâm Vũ Hi không dễ dàng gì mới đè xuống được, cô ta đứng vụt lên.