Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 177 : Lòng dạ không đủ ác

Ngày đăng: 04:14 30/04/20


Anh cảm thấy một loại uy hiếp.



Ở thế kỷ hai mươi mốt cũng gặp khá nhiều đàn ông, bên cạnh Tề Tiểu Tô cũng đã từng xuất hiện không ít đàn ông xuất sắc, nhưng nếu dùng ánh mắt đàn ông để nhìn, chỉ có Chúc Tường Đông làm anh mơ hồ có cảm giác uy hiếp.



Người đàn ông này có ba phần tương tự như anh, cương quyết, lòng dạ ác độc, có tính cướp đoạt.



Nếu như anh cũng thích Tề Tiểu Tô, vậy thì, tại sao Chúc Tường Đông không thể cũng thích? Hơn nữa anh đã cảm giác được Chúc Tường Đông có cảm tình khác với Tề Tiểu Tô.



Anh nắm tay Tề Tiểu Tô. Mặc dù Chúc Tường Đông không nhìn thấy, nhưng ý chí chiến đấu trong lòng Vệ Thiếu soái vẫn không khống chế được phun lên.



Tề Tiểu Tô nhìn anh một cái như muốn hỏi, Vệ Thiếu soái, ngài lại sao thế?



“Em nói chuyện đi.” Vệ Thường Khuynh không trả lời.



Anh có ngốc đâu, lúc này nếu như cứ kéo Tề Tiểu Tô rời đi, không cho cô tiếp xúc với Chúc Tường Đông, sợ rằng sẽ kích thích cô có tâm lý phản nghịch, hoặc là cô nhóc này ngược lại càng muốn ở bên Chúc Tường Đông, nếu thế anh biết đi đâu mà khóc?



Cho nên Vệ Thường Khuynh chỉ nắm tay cô, ngồi bên cạnh cô.



Bởi vì lúc anh truyền số liệu thực thể không thể rời khỏi cô, cho nên Tề Tiểu Tô cũng không quá để ý cái này.



Chúc Tường Đông quan sát cô: “Cô nói không sai, mấy con chuột mà thôi, một mình tôi giết hết được.”



“Vậy Chúc lão đại bây giờ gọi tôi đến là...” Tề Tiểu Tô hỏi.



“Nghe nói cô từ chỗ Nghê Hào lấy được....” Chúc Tường Đông nói đến đây dừng một lát, nhìn Lâm Vũ Hi đang quét giấy báo vụn vừa rồi ném ra đầy đất, nói: “Vũ Hi, em đi mua giúp anh ít bánh bao đi, đói rồi.”



Ai cũng nghe được đây là viện cớ, nhưng Lâm Vũ Hi lại hận đến cắn nát răng.



Cô ta là bạn gái của hắn, có lời gì nói với người phụ nữ khác lại không thể để cô ta nghe được?



Nhưng cô ta cũng đúng lúc có chuyện muốn đi ra ngoài một chút, cho nên cô ta chỉ khẽ ừ một tiếng rồi đi ra ngoài, ngược lại là Chúc Tường Viêm có chút nghi ngờ nhìn cô ta, lần này lại không ầm ĩ?



Đừng tưởng rằng anh ta không nhìn ra, vết thương của anh trai anh ta rách ra là do cô ta.
Ông trời ơi, tha cho cô đi!



Chúc Tường Đông không biết tại sao sắc mặt cô lập tức khó coi hỏi hắn có sân huấn luyện đặc biệt không, nhưng vẫn trả lời cô. “Đợi lát nữa tôi sẽ xuất viện, biệt thự của tôi bên đó có một sân huấn luyện, đi không?”



“Đi.” Tề Tiểu Tô ói chết rồi.



Y tá cũng không biết tại sao mãi mới đến, giúp Chúc Tường Đông bôi thuốc băng bó lại.



Mà Lâm Vũ Hi lúc này ở cạnh cửa gọi Tề Tiểu Tô một tiếng.



“Tề Tiểu Tô, có thể mời cô ra ngoài chút không?”



Mấy người đều nhìn cô ta



Trên mặt Lâm Vũ Hi là vẻ thành khẩn: “Em muốn xin lỗi Tề Tiểu Tô.”



“Cáo chúc tết gà.” Chúc Tường Viêm thấp giọng nói với Tề Tiểu Tô: “Cô phải cẩn thận cô ta.”



Tề Tiểu Tô thầm cười lạnh, đến rồi. Lâm Vũ Hi thật sự ra tay với cô sao?



“Đi, đừng sợ.” Vệ Thường Khuynh lạnh lùng nói.



Tề Tiểu Tô đứng lên: “Tôi thật sự chưa từng sợ.” Mặc dù nói minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, nhưng cô đã biết Lâm Vũ Hi mang lòng nham hiểm, không tin còn có thể trúng kế.



Cô đi ra ngoài, Lâm Vũ Hi lui khỏi cửa hai bước, Tề Tiểu Tô đang bước ra, Lâm Vũ Hi đột nhiên ngã xuống đất.



“Tề Tiểu Tô, cô, sao cô lại đá tôi?”



Giọng kinh ngạc của Lâm Vũ Hi khiến cho hai anh em Chúc Tường Đông đồng thời nhìn qua.



Tề Tiểu Tô nhướng mày, đang định nói, Lâm Vũ Hi lại nói: “Không sao, không sao, có thể là cô không cẩn thận, phiền cô đỡ tôi dậy chút, chân tôi hình như hơi trẹo rồi.” Cô ta giơ tay ra với Tề Tiểu Tô.