Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 190 : Đêm sinh tử (3) - Giây phút cuối cùng

Ngày đăng: 04:14 30/04/20


Khu nhà lầu này đã bỏ hoang quá lâu, đến mức bên trong có một loại cảm giác ẩm ướt và mùi mốc.



Tề Tiểu Tô luôn muốn chạy khỏi tầm mắt của những người này, như vậy cô có thể tiến vào không gian chứa đồ để tránh, nhưng bọn chúng đuổi rất sát, cô luôn không thể chạy ra khỏi tầm mắt dù chỉ một người.



Bởi vì nếu như có người nhìn thấy, cô sẽ lo lắng để lộ không gian.



“Không được, như vậy không được, bại lộ thì bại lộ, ai thấy thì tiêu diệt kẻ đó.” Năng lượng của Hệ thống Tiểu Nhất lúc này đã cấp báo, không cách nào báo động trước cho cô nữa, sau khi Hệ thống phân tích cũng lo lắng cô còn chạy như vậy nữa thể lực sẽ bị cạn kiệt. Đến lúc đó tất cả người truy đuổi vây lại, khi ấy cho dù cô muốn giết người diệt khẩu cũng không có cách nào, dẫu sao nhiều người như vậy, lúc cô kiệt sức làm sao đánh thắng được?



Thiếu soái bây giờ cũng không có cách nào đến giúp, đến lúc cô thật sự xảy ra chuyện…



Tề Tiểu Tô nghiến răng, chân đã càng ngày càng nặng càng ngày càng không nhấc nổi, toàn bộ sức lực đều dùng hết rồi, phía trước xuất hiện một bức tường, hoàn toàn cắt đứt đường đi.



Phía trước không còn đường, phía sau có người đuổi theo. Bóng đêm u ám, cảnh vật âm u, thể lực cạn kiệt, năng lượng của Hệ thống cấp báo, không cách báo động trước cho cô được nữa.



Đây là tình cảnh nguy hiểm nhất mà Tề Tiểu Tô đến bây giờ mới gặp.



So với lần ở quán rượu Mộng Thiên Đường thành phố J, bị đàn em của ông chủ Hồng truy đuổi còn nguy hiểm và không ai trợ giúp hơn, dẫu sao lúc đó còn có Vệ Thường Khuynh ở bên cạnh cô, khi ấy năng lượng của Hệ thống vẫn còn, thể lực của cô cũng vẫn còn.



Làm sao đây?



Tề Tiểu Tô tự hỏi trong lòng.



Cô dừng lại, xoay người, lưng dựa vào tường, nhìn những người đó từng bước từng bước đến gần.



“Chạy đi, sao không chạy nữa?”



“Hắc hắc, cô gái này nhìn không tồi, hay là chúng ta chơi trước đi?”



“Lão Bá, anh dù sao cũng là cấp trên trong giới chúng ta, có cần háo sắc như vậy không?”
Những thứ này mặc dù đều là lý do của anh, nhưng ở dưới tình hình này, lý do gì cũng đều không phải là lý do.



Anh không muốn bao biện cho mình.



Nhưng sau khi hỏi xong lời này, trái tim anh cũng nhấc lên.



Cả đời đều chưa từng thấp thỏm như vậy.



Anh mới thích cô gái này không lâu.



Anh mới chuẩn bị theo đuổi cô không lâu.



Nếu như cô oán hận anh, nếu như cô vì vậy mà xảy ra chuyện gì, anh lấy cái gì mà đi thích cô, đi theo đuổi cô nữa?



Vào giờ khắc này, Vệ Thường Khuynh thậm chí đã khẳng định, cô sẽ gào lên với mình, tại sao anh lại làm như vậy? Anh hại tôi, tôi hận anh!



Trái tim anh vô cùng u ám.



Tề Tiểu Tô trầm mặc một chút, đột nhiên nhẹ giọng cười một tiếng.



“Thiếu soái, anh có phải hồ đồ rồi không?”



Vệ Thường Khuynh ngẩn ra.



Tề Tiểu Tô vừa nhìn chằm chằm những sát thủ kia, vừa nói với anh: “Bất cứ việc gì đều có nguyên nhân hậu quả, bởi vì anh đưa Hệ thống cho tôi, cho nên kiếp trước sau khi tôi xảy ra chuyện, Hệ thống hao phí năng lượng làm tôi trùng sinh, chẳng khác nào cho tôi cái mạng thứ hai, đây đã là ơn cứu mạng rồi. Thứ hai, nếu như không phải là Hệ thống và anh, tôi bây giờ vẫn sống những ngày tháng khổ não vì mấy đồng tiền, qua mấy năm nữa, nói không chừng còn phải quay lại đường cũ, lại bị cướp bóc, lại bị giết một lần. Tôi vì có anh và Hệ thống mà sống một đời không lo ăn lo mặc thậm chí hoàn toàn khác, đương nhiên cũng nên chịu đựng tất cả gian khổ và nguy hiểm trên con đường khác biệt này, cái này có liên quan gì đến mọi người chứ?”



Cô dừng một chút, lại nói: “Nói đơn giản nhất là, Hệ thống vốn là của anh, anh là chủ nhân của Hệ thống, anh dùng Hệ thống, cũng là vì cứu mình, chẳng lẽ không phải là lẽ dĩ nhiên sao? Tôi có tư cách gì hận anh?”