Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 21 : Hệ thống yêu cầu cao

Ngày đăng: 04:12 30/04/20


“Đó là đồ mẹ tao để lại cho tao, cũng không phải ngọc đẹp đẽ gì đâu, để lại làm kỷ niệm thôi.” Trịnh Mạt vô thức muốn đùn đẩy, nhưng ánh mắt lạnh lùng của ông bà ngoại Tô gia quét qua, trong lòng cô ta lại chửi thầm, trước kia hai ông bà già này toàn ra vẻ không quan tâm đến chuyện gì, sao tự dưng lại khí thế hẳn lên thế này, cô ta đành nói: “Cũng chỉ có hai món thôi, một món cùng lắm chỉ đáng giá một nghìn tệ, thật đấy, bố, con đâu dám lừa bố ạ.”



Tô Vận Thuận cũng thực sự là một thằng khốn nạn, đã thua một lần thê thảm rồi còn không biết đám người đó gài bẫy mình, vẫn còn đâm đầu vào tiếp một lần nữa.



Có điều, mấy kẻ hay đánh bạc đều là như vậy, đánh bạc đến đỏ mắt rồi sẽ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa.



Nghe thấy cô ta có ngọc, ông bà ngoại Tô gia vốn thực sự có chút hy vọng, nhưng vừa nghe cô ta nói chỉ đáng giá một nghìn tệ, lại là của mẹ cô ta để lại làm kỷ niệm cho cô ta, hai người liền lặng đi.



Cũng không thể tước đoạt luôn cả vật kỷ niệm của cô ta được, hơn nữa, một nghìn tệ thực sự không thấm vào đâu cả.



Tề Tiểu Tô như nhìn thấy hình ảnh của mình trên người ông bà ngoại, dường như cô đã từng lương thiện, nhẹ dạ cả tin như thế, nhưng mà, lương thiện, cả tin cũng phải phân đối tượng, đối với một số loại người, thì lương thiện, cả tin thực sự sẽ chỉ khiến họ trở nên xấu xa, độc ác hơn mà thôi.



“Mợ Hai, hay là mợ cứ lấy ngọc xuống đây cháu xem thử,” Tề Tiểu Tô không muốn để cô ta thoát được dễ dàng như vậy, “Cháu chụp một bức ảnh, cháu có người bạn rất giỏi xem ngọc, cháu nhờ cậu ấy định giá giúp mình xem, thực sự không được nữa thì tính sau. Lỡ đáng giá thì sao? Người ta thường nói vàng bạc có giá, ngọc vô giá mà, nếu đáng giá, thì cứ tạm thời đi cầm cố, trả hết tiền nợ cho cậu Hai cháu đã rồi tính tiếp, sau này có tiền vẫn có thể chuộc ngọc về được mà, đúng không?”



Cô nói rất có tình có lý, ngay cả bà ngoại Tô nghe cũng thấy hợp lý, hai mắt sáng lên, nhìn Trịnh Mạt.



Trịnh Mạt cắn môi dưới.



Tuy cô ta không nỡ, nhưng cô ta vẫn còn chút tình cảm với Tô Vận Thuận, cũng không thể để đám người kia vì không lấy được tiền mà chặt ngón tay của gã được, vì vậy chỉ đành cắn răng nói: “Để tao đi xem lão ấy có lấy hết ngọc đi không, mẹ tao chỉ cho tao hai thứ, một thứ là vòng ngọc, một thứ là hoa tai. Chiếc vòng tay còn đẹp một chút, nhưng hoa tai thì có lẽ còn không được một nghìn tệ.”




Nói cái quái gì vậy?



Quả nhiên, Trịnh Mạt lại ném món nợ kia lên người ông bà ngoại cô. Tề Tiểu Tô nghe mà bực mình, “Mợ hai, mợ là vợ cậu hai cơ mà, ông bà ngoại tôi ngày ngày cặm cụi xâu đống hạt đó có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Nếu không thì mợ về vay bố mợ tiền đi, nói gì thì nói, cậu hai cũng là con rể của ông ta mà, ông ta cũng đâu thể thấy chết mà không cứu được?”



Ông bà ngoại Tô không ngờ lần này Tề Tiểu Tô lại nói chuyện gay gắt chanh chua như vậy, hơn nữa cũng luôn chặn họng Trịnh Mạt, cả hai đều ngẩn người nhìn cô.



Môi bà ngoại Tô động đậy, muốn nói cho cô biết, bố Trịnh Mạt cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, không tiện về vay tiền ông ta đâu, nhưng bà cụ lại cảm thấy, nếu nhà thông gia không giúp đỡ thì bà cũng thật sự không biết đào đâu ra hai vạn tám kia nữa.



“Bố tao làm gì có tiền?” Trịnh Mạt cắn môi dưới, lại phủi tay chạy lên trên tầng. Chiếc cửa sắt ở cửa cầu thang còn đóng xoảng một tiếng, làm tim ông bà ngoại Tô gia cũng giật thót cả lên.



“Ông ngoại bà ngoại, cậu út đâu ạ?” Tề Tiểu Tô hỏi.



Cô vừa hỏi câu này, liền thấy sắc mặt hai ông bà càng nặng nề hơn. Tề Tiểu Tô thầm nghĩ, không phải chứ, lẽ nào cậu út của cô cũng gây ra chuyện quái quỷ gì sao?



Cô đang muốn hỏi tiếp, ông ngoại Tô đã vỗ vai cô nói: “Tiểu Tô à, hôm nay cũng muộn rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi trước đi, để bà ngoại cháu trải giường cho cháu.”



Đêm nay, cuối cùng Tề Tiểu Tô cũng vẫn không hỏi được chuyện gì về cậu út, nhưng cô cũng mất ngủ, vì sự khó khăn của ông bà ngoại cô hôm nay, cũng vì tương lai của chính cô.