Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 22 : Cô là người có nhà rồi
Ngày đăng: 04:12 30/04/20
Lúc trời tờ mờ sáng, sự yên tĩnh của Tô gia bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ. Ngay lập tức có người đi nghe điện thoại, là tiếng của ông ngoại cô. Tề Tiểu Tô vén chăn ra ngồi dậy, đầu hơi choáng váng. Ông ngoại cô dậy sớm thế này, nghĩ cũng biết chắc chắn tối qua ông bà lo lắng cả đêm không ngủ rồi.
Cô mở cửa, đúng lúc nghe thấy tiếng cười xòa của ông ngoại cô.
“Thím hai của Tiểu Tô à, bây giờ Tiểu Tô vẫn chưa dậy, đêm qua con bé nó ngủ muộn quá, hay là có chuyện gì lát nữa tôi sẽ nói lại với cháu nó cũng được…”
Trần Đông nổi điên rồi à? Chắc chắn là đêm qua ở trong viện chăm cả đêm, về nhà liền gọi điện để gào thét với cô đây mà.
“Không phải không phải, làm sao Tiểu Tô có thể là một đứa bé không nghe lời, bỏ nhà đi được chứ? Là do tôi, tôi gọi con bé về, thím hai nó này…”
Tề Tiểu Tô nghe mấy lời thận trọng, cầu hòa này của ông ngoại, trong lòng cô rất khó chịu, đang định đi ra nghe điện thoại, đột nhiên thấy ông ngoại sững sờ một chút, sau đó lại hỏi lại: “Sổ đỏ của nhà Tiểu Tô á? Thứ đó chờ khi Tiểu Tô đủ 18 tuổi tôi sẽ trả lại cho con bé, lúc trước bố Tiểu Tô cũng chỉ kịp nói chuyện này…”
Lời di ngôn này lúc đó còn do người qua đường đã báo cảnh sát kia truyền lại, không ai trong số họ nghe tận tai hết.
Tề Tiểu Tô chợt hoảng hốt, sao kiếp trước cô không biết? Nhưng nghe đến đây cô mới nghĩ đến, khi ấy lúc cảnh sát hỏi chuyện, dường như có người nói câu này, nhưng thời điểm đó cô hoàn toàn không nghe rõ được người kia nói gì. Một đứa trẻ 13 tuổi, là một viên ngọc quý được bố mẹ nâng niu trong bàn tay, đột nhiên bố mẹ cùng qua đời, cả thế giới đều vỡ nát, cứ như trước giờ không có ai từng để tâm đến nỗi đau của cô cả vậy.
Tề Tiểu Tô của mấy năm trước luôn ôm nỗi đau trong lòng, gần như sắp trầm cảm rồi, đây cũng là một trong những nguyên nhân cô không phản kháng lại mấy người Trần Đông, vì tâm hồn của cô không ở đây, cô còn có khuynh hướng tự ngược đãi tự giày xéo mình.
“Tháng sau là sinh nhật Tiểu Tô rồi, đến lúc đó tôi sẽ trả sổ đỏ cho con bé… Không phải, thím hai nó này, đồ của con bé, dù thế nào cũng phải trả cho con bé chứ, đúng không? Dạo này tôi thấy Tiểu Tô hiểu biết người lớn hơn nhiều rồi, chắc chắn nó sẽ không làm lung tung…”
Tề Tiểu Tô nghe đến đây mới hiểu rõ, Trần Đông đang đòi sổ đỏ nhà họ.
Tuy cô nghe thấy ông nói trả thứ đó cho cô, nhưng hoàn toàn không biết là gì, sổ đỏ ư?
Diện tích trên sổ đỏ chỉ có 55m2, một phòng ngủ một phòng khách. Tuổi đời của chung cư đó đã 12 năm rồi, là dạng chung cư cũ, còn là loại đi thang bộ, hơn nữa nhà cô trên tầng 8, là tầng trên cùng. 5 năm trước đã 12 tuổi, thì giờ cũng đã 17 tuổi rồi, căn nhà như vậy thực sự không thể coi là một căn nhà tốt, nhưng bố mẹ cô sống thanh cao cả một đời, cuối cùng có thể để dành tiền để mua được căn nhà này đã là hiếm có lắm rồi, đối với một Tề Tiểu Tô nghèo rớt mùng tơi hiện tại mà nói, như thế này đã là món quà cực lớn.
Cô có nhà rồi, từ một người chỉ còn một tệ trong túi, đến bây giờ lại thành người có nhà riêng, điều này đối với cô mà nói thực sự không khác gì một bước lên trời.
Trong túi hồ sơ còn có một chùm chìa khóa, Tề Tiểu Tô cầm chùm chìa khóa đó mà suýt trào nước mắt.
Ông ngoại Tô vỗ nhẹ vào vai cô, nói, “Thỉnh thoảng ông và bà ngoại cháu cũng qua căn nhà đó, quét dọn một chút, nhưng lần gần đây nhất cũng là năm ngoái rồi. Nếu cháu muốn đi thì ông ngoại đưa cháu đi.”
Đi chứ, sao lại không đi. Cô chỉ muốn đi qua đó ngay bây giờ để ngó một cái thôi.
“Ông ngoại, vậy giờ chúng ta đi luôn đi ạ?”
Ông ngoại Tô lộ ra vẻ khó xử, nghĩ một chút rồi gật đầu, không muốn để cô thất vọng, “Cũng được, chúng ta ăn sáng xong rồi đi.”
Tề Tiểu Tô đoán chắc là ông ngoại đang sầu lòng vì chuyện Tô Vận Thuận đánh bạc nên càng muốn kéo ông cụ đi, tránh đi hai ngày này cho lành, chuyện đó cứ để mình Trịnh Mạt tính toán đi.
Thế nên ăn sáng xong, cô liền dỗ cả bà ngoại đi cùng hai ông cháu.
8 giờ sáng, ba người ngồi xe bus đi.
Tề Tiểu Tô cũng đã chuẩn bị tinh thần trước về chung cư Trường Ninh đó rồi, cô cảm thấy chắc hẳn nó rất cũ kỹ, nhưng chờ đến khi cô đứng trước cửa chung cư Trường Ninh, cô mới phát hiện, chung cư đó còn cũ kỹ hơn cô tưởng tượng rất nhiều, nhưng tuyệt đối cũng không phải không thể chấp nhận được.