Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 216 : Là cảnh đẹp trong mắt anh
Ngày đăng: 04:14 30/04/20
Cô hỏi vậy, Đỗ Viên không đáp thì Úc Hà Tâm cũng phải lên tiếng.
Cô ta không muốn làm cho mọi chuyện với Tề Tiểu Tô trở nên quá ồn ào khó coi, dù sao giờ cô ta còn chưa chắc chắn được Bạch Dư Tây có thể bảo vệ cô gái này tới mức độ nào. Dù tình cảm của Bạch Dư Tây dành cho Tề Tiểu Tô không phải là yêu, thì cũng sẽ cảm thấy cô ta làm khó cho học sinh của mình.
Tuy rằng thân phận thầy giáo này của Bạch Dư Tây cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
“Không đâu, Tề Tiểu Tô, em đừng hiểu lầm. Vì có người nói vụ án này có liên quan tới em nên mới mời em về hỗ trợ điều tra thôi mà.”
Tề Tiểu Tô im lặng một chút lại hỏi tiếp: “Vậy anh cảnh sát kia lấy còng tay ra là sao?”
Lúc này Đỗ Viên đã bình tĩnh lại, hắn cũng biết giờ chưa phải lúc thị uy nên tuy vẻ mặt rất xấu nhưng vẫn miễn cưỡng giải thích: “Bởi vì hai người bên cạnh cô có ý đồ tấn công cảnh sát.”
“Có ai thấy bọn họ ra tay gì không?”
Tề Tiểu Tô lạnh nhạt hỏi, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người rồi đột nhiên cười tươi rói, nhẹ nhàng nói với bọn họ: “Cháu chào các bác, các thím, các chú, các dì, cháu là Tề Tiểu Tô, căn hộ này là do bố mẹ cháu để lại cho cháu, lúc trước cháu còn bé nên ông bà ngoại cũng không nói cho cháu biết, gần đây cháu mới biết nên chuyển về đây sống. Cháu đang học ở trường Nhất Trung, sau này sẽ là hàng xóm của mọi người, mong mọi người hãy quan tâm tới cháu nhiều hơn ạ!”
Cô vốn rất xinh đẹp, giờ lại ngoan ngoãn như thế nên lập tức khiến rất nhiều người mềm lòng.
“Cô bé xinh đẹp thế này cơ mà, liệu có phải có hiểu lầm gì không?”
Lập tức, có người đứng ra nói đỡ cho cô.
“Tề Tiểu Tô à, cháu ở một mình sao? Vậy hai người kia là ai?”
Tề Tiểu Tô cụp mắt xuống, giọng đầy chua chát: “Dạ, bố mẹ cháu đều đã mất rồi. Đây là hai anh của cháu, các anh ấy sợ cháu mới ở một mình sẽ sợ hãi nên tới ở với cháu ít bữa.”
Đi vào trường, nhìn thấy hàng cây hoa anh đào, cô lại muốn đi xuyên dưới tàng cây theo thói quen, nhưng nghĩ tới Chu Thuần thì cô hơi dừng lại rồi ngoan ngoãn đi theo đường chính.
Bạch Dư Tây nhìn thấy Tề Tiểu Tô từ tận đằng xa.
Cũng không hiểu tại sao, lúc này học sinh đi lại rất đông nhưng anh ta chỉ cần liếc mắt đã lập tức nhìn thấy cô ngay.
Cuối cùng cô bé này đã trở về, người không ở đây mà cũng gây ra bao nhiêu chuyện. Anh ấn khóa xe rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tề Tiểu Tô.
“Chào buổi sáng, thầy Bạch.”
“Chào buổi sáng.”
Học sinh đi qua đều lên tiếng chào, Bạch Dư Tây mỉm cười chào lại. Có một thầy giáo trẻ tuổi đẹp trai như anh đứng ở vườn trường chắc chắn là một cảnh đẹp trong mắt rất nhiều người.
Nhưng với Chu Thuần thì không.
Hôm nay Chu Thuần đi học sớm, đứng trên hành lang tầng ba nhìn xuống sân thể dục, cậu cũng nhìn thấy Tề Tiểu Tô, đồng thời có cả Bạch Dư Tây đứng cách cô không xa.
Cậu thấy Bạch Dư Tây gọi điện thoại, ngay sau đó, Tề Tiểu Tô liền lấy điện thoại ra, chuyện này chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?
Rõ ràng đều đã tới trường rồi mà còn phải gọi điện thoại? Nói cái gì chứ? Chu Thuần thực sự rất muốn biết nội dung cuộc gọi này.
“Tiểu Tô, tới trường chưa? Hôm nay có thể ngồi lại tới tận lúc tan học không?”