Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 24 : Người đàn ông quỳ gối trước mặt cô
Ngày đăng: 04:12 30/04/20
Nhìn Trịnh Mạt rụt đầu rụt cổ đứng sau lưng Ngô Kiến, Tề Tiểu Tô tức sắp nổ phổi.
Cô ta dựa vào cái gì mà đưa đám người này tới đây chứ?
“Ô, căn hộ này cũng khá đấy, nghe nói tiền thuê nhà ở khu này đang tăng ầm ầm à?” Ngô Kiến trọc đầu hít một hơi thuốc, lượn lờ khắp nơi, cứ như đang thưởng thức đồ vật của hắn vậy. Trong lòng Tề Tiểu Tô chợt dâng lên cảm giác bất an.
“Đây là nhà của tôi, không liên quan gì đến cậu hai tôi hết.”
“Cậu hai của cô à?” Ngô Kiến nhìn cô từ trên xuống dưới, “Ồ, cậu hai của cô là thằng oắt Tô Vận Thuận đấy à?”
“Ngô Kiến, cậu đã bảo sẽ cho chúng tôi thêm hai ngày cơ mà?” Ông ngoại Tô cũng rất tức giận. Ông cụ hoàn toàn không ngờ lúc trước Trịnh Mạt đã lén lút theo họ đến đây, biết địa chỉ của căn hộ này. Có lẽ, nếu lúc trước hai ông bà cụ không giữ kín sổ đỏ và hộ khẩu của căn hộ này đi thì chắc chúng nó cũng đã nhăm nhe đến căn hộ này rồi.
Bị bố chồng trừng mắt, Trịnh Mạt ấm ức kêu lên: “Bọn họ đến tận nhà đập cửa như thế, con ở nhà có một mình cũng sợ chứ ạ! Hơn nữa, chuyện của Vận Thuận, con cũng có tự quyết được đâu.”
Không tự quyết được?
Ngô Kiến nói: “Tôi nói, thầy ạ, tôi vốn cũng muốn giữ thể diện cho thầy, nhưng sáng sớm nay mấy thằng đàn em của tôi nói, thằng nhãi Tô Vận Thuận kia chạy trốn rồi! Hơn nữa lại có người nhìn thấy mấy người đi từ sáng sớm, mẹ kiếp, ai biết được có phải các người muốn trốn không? Nếu mấy người mà chạy hết thì tôi biết đi đâu đòi tiền bây giờ?”
“Nhà chúng tôi là hạng người đó sao?”
Bà ngoại Tô lại sững sờ hỏi: “Cậu nói Vận Thuận chạy rồi là sao?”
Ngô Kiến liếc mắt một cái, thò tay túm Trịnh Mạt ra trước mặt, “Mày nói đi.”
Nơi này là khu vực rất hỗn tạp, hơn nữa đều là những người ở dưới đáy xã hội sinh sống, vô cùng hỗn loạn. Đương nhiên, không phải là người giàu có thì không loạn, nhưng cái loạn của người giàu có đều được che đậy dưới lớp hào quang tươi đẹp. Ở đây có rất nhiều cướp giật, móc túi, lẻn vào nhà ăn trộm, thậm chí còn có cả tội phạm hiếp dâm, hút hít ma túy, trai bao gái điếm v.v… cực kỳ khó quản lý.
Nếu không phải vì Tề Tiểu Tô muốn lấy được 5 vạn tệ kia trước thời hạn thì tuyệt đối sẽ không đặt chân vào nơi thế này.
Nhưng cô không có điện thoại, cũng không biết số điện thoại của người đàn ông này, chỉ nhớ có lần người đàn ông này gửi tiền đến, lúc trước khi đi, Trần Đông có gào lên với gã một câu, mày đừng hòng chạy trốn, tao đã nhờ người canh chừng bên khu Bách Gia mày ở rồi.
Tề Tiểu Tô nhớ khu Bách Gia.
Đương nhiên cô cũng không biết người đàn ông này ở tòa nhà nào, tầng mấy, may mà khu Bách Gia cũng giống một xóm nhỏ, có một cổng lớn bên ngoài, đi ra ngoài ắt phải đi qua cổng này.
Hôm nay cô ngồi chuyến xe sớm nhất sang đây, ngồi chờ ngoài cổng lớn từ sáng sớm, dùng cách thức cực kỳ ngốc nghếch ngồi chờ suốt bảy tiếng đồng hồ mới đợi được người đàn ông trong trí nhớ của cô.
Người đàn ông đó tên là Tôn Long.
Người đàn ông này mới ba mươi mấy tuổi, nhưng nhìn chẳng khác gì năm mươi tuổi, khuôn mặt khắc khổ, u sầu, quần áo hẳn là moi móc từ chợ đêm ra, vì gã rất gầy nên nhìn càng có vẻ rộng hơn.
Sau khi bị Tề Tiểu Tô chặn lại, gã lại nhận ra cô ngay, sau đó quỳ sụp xuống trước mặt cô ngay ngoài đường, điều này khiến Tề Tiểu Tô không kịp ứng phó.
“Cô bé à, lúc trước chú thím cháu không cho tôi gặp cháu, thực ra tôi đã muốn quỳ nhận tội với cháu từ lâu rồi, do tôi hủy hoại cả gia đình cháu, tôi biết, có dùng bao nhiêu tiền cũng không bù đắp lại được, cả đời này trong lòng tôi cũng không thể thanh thản được…”
Tôn Long nói rồi hai dòng nước mắt đục ngầu cũng đã ướt đẫm khuôn mặt.