Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 25 : Muốn chết à?

Ngày đăng: 04:12 30/04/20


Người đi qua đi lại xung quanh, cũng dần xúm lại.



Tề Tiểu Tô hít sâu một hơi, nói với gã: “Chú đứng lên trước đã, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện.”



Kiếp trước Tề Tông Bình và Trần Đông luôn nói với cô rằng, tuy người tài xế kia đáng thương, nhưng người đáng thương ắt có chỗ đáng giận, ban đầu còn không muốn bồi thường tiền, là do họ tìm người đàm phán với gã nên mới lo liệu xong việc đó. Còn nói người đàn ông này ngang ngược thế nào nữa.



Giờ xem ra, họ lại lừa cô nữa rồi.



Lúc đó cô còn nhỏ, đâu có quan tâm được đến chuyện tiền bồi thường gì đó, chỉ biết là bố mẹ qua đời rồi thôi.



Tôn Long đưa cô đến một quán mì nhỏ bên ngoài khu Bách Gia, nhìn bàn ghế bám một lớp dầu mỡ dầy bóng loáng, Tề Tiểu Tô khẽ nhíu mày, Tôn Long lập tức rút một cuộn giấy, ra sức chà lau mặt bàn.



“Cháu… cháu ngồi đây chờ tôi lâu lắm rồi đúng không? Tôi… tôi… tôi mời cháu ăn bát mì nhé?” Gã hơi thận trọng, rụt rè nhìn Tề Tiểu Tô.



Tề Tiểu Tô vốn cũng đói sắp xỉu rồi, sáng cô ăn một bát cháo rồi mới đi, cô chỉ xin ông ngoại 20 tệ để đi xe, nói với họ là buổi trưa sẽ về ăn cơm, không ngờ ngồi đây chờ lâu như vậy, bây giờ đã đói mềm người rồi.



“Vâng.”



Nghe cô đồng ý, Tôn Long như rất vui vẻ, liền hô to: “Ông chủ, cho hai bát mì, một bát thêm thịt, một bát canh suông nhé!”



Thấy Tề Tiểu Tô nhìn gã, gã lại giải thích: “Tôi cũng không đói lắm…”



Tề Tiểu Tô không nói gì nữa, chờ mì lên bàn, hai người đều yên lặng ăn. Cô cũng chưa từng nghĩ có một ngày cô sẽ ngồi ăn mì cùng một bàn với người đã hại chết bố mẹ mình như thế này. Thế mới thấy, cuộc đời thực sự rất khó lường.



Nhưng cô cũng không phát hiện, ngay bên đường cách quán mì không xa, một chiếc xe Porsche màu bạc đỗ ở đó, Bạch Dư Tây đang nhíu mày nhìn cô, một tay khẽ gõ nhẹ lên vô lăng.



Thi thoảng có phụ nữ đi ngang qua, đều liếc vào trong xe một cái, rồi không muốn dời bước đi nữa.



Ở nơi thế này, cực kỳ hiếm khi có trai đẹp đi xe đắt tiền như vậy xuất hiện. Giấc mộng tổng tài của các cô gái đó đều bắt đầu dâng lên.




Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tôn Long…



“Ưm ưm!” Tề Tiểu Tô ra sức vùng vẫy ra khỏi người phía sau lưng, muốn giằng ra khỏi bàn tay đang giữ chặt cô của anh ta, người kia thả lỏng ra một chút, nhưng lại tiếp tục kéo cô lùi về phía sau.



“Thả tôi ra!” Cuối cùng Tề Tiểu Tô cũng có thể phát ra tiếng, túm tay đối phương, há miệng muốn cắn một cái.



Giọng nói từ tính mang theo nụ cười vang lên trên đỉnh đầu: “Em cầm tinh con chó à? Em mà cắn tôi cái này là phải đền tiền thuốc thang thật đấy.”



Giọng nói này…



Tim Tề Tiểu Tô đập thịch một cái quay lại vị trí ban đầu.



“Thầy Bạch?”



Cuối cùng, Bạch Dư Tây cũng thả cô ra, anh đã đưa cô đến bên cạnh chiếc xe Porsche màu bạc kia rồi mở cửa ra hiệu cho cô lên xe.



Tề Tiểu Tô nghi hoặc, lại có chút hoảng hốt bước lên xe, nhìn anh ta vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái, sau đó cạch một tiếng, khóa hết các cửa xe lại.



“Bạn học Tiểu Tô, bản lĩnh gây chuyện của bạn mạnh mẽ thật đấy, không biết bạn học hành có giỏi như vậy không?” Bạch Dư Tây nghiêng người nhìn cô, trêu chọc hỏi.



Vừa rồi Tề Tiểu Tô vừa kinh hồn bạt vía, lúc này cũng thả lỏng một chút, chỉ cảm thấy tứ chi mềm nhũn, muốn lườm anh ta một cái cũng không có sức mà lườm.



“Em gây chuyện bao giờ?”



“Tình huống vừa rồi, em không nghĩ đến chuyện mau mau né tránh đi đã đành, lại còn muốn lao lên nữa. Em nói xem, cái cánh tay cẳng chân nhỏ xíu của em thế này, nếu lao lên chẳng phải là muốn chết hay sao?” Bạch Dư Tây vừa nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi đã toát hết mồ hôi hột rồi. Rốt cuộc cô ấy có biết đám người đó là hạng người thế nào không?



Tề Tiểu Tô nghi hoặc nhìn anh ta, “Thầy Bạch quen những người đó à?”