Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 296 : Cô là con bọ chó sao?

Ngày đăng: 04:15 30/04/20


Nhưng Tề Tiểu Tô vẫn kiên nhẫn nghe tiếp.



“Cái này thì dễ mà, có Thái Phong đó thôi.” Bạch Thế Tuấn mở miệng liền điểm danh một cái tên.



Thái Phong?



Tề Tiểu Tô chưa từng nghe qua.



Nhưng cô có Hệ thống mà.



Hệ thống Tiểu Nhất vang lên một hồi âm thanh lạch cạch như tiếng gõ bàn phím, sau đó lập tức nói cho cô biết: “Thái Phong là một nhà hàng cao cấp khác ở thành phố D, cũng nổi tiếng và có phong cách như Minh Phủ Tư Gia, luôn được coi là đối thủ cạnh tranh của nhau. Bản Hệ thống còn tra được một sự kiện khác, cuối năm trước ở thành phố J có một cuộc thi nấu ăn giữa các nhà hàng, Thái Phong đã bị Minh Phủ đánh bại.”



Âm thanh lách cách vẫn vang lên, lát sau Hệ thống lại nói tiếp: “Còn nữa, Thái Phong là do một cặp vợ chồng cùng nhau kinh doanh, bà chủ từng có mâu thuẫn với bà chủ Vu của Minh Phủ Tư Gia trong một bữa tiệc. Lúc đó, bà Vu kia đã bị mắng là một con hồ ly tinh lẳng lơ không an phận trước mặt rất nhiều người.”



Phụt!



Hồ ly lẳng lơ?



Không ngờ giữa mấy nhà hàng mà cũng có tranh chấp như thế.



Bạch Thế Tuấn đã ngắt cuộc gọi với người đàn ông kia, cuộc nghe trộm cũng dừng lại, Hệ thống Tiểu Nhất liền bổ sung lại đoạn đối thoại trước đó mà nó đã nghe được cho cô nghe.



Sau khi nghe Hệ thống Tiểu Nhất nói, trong lòng Tề Tiểu Tô vừa sợ vừa giận, cô không ngờ lòng người cũng có thể độc địa tới trình độ này.



Thì ra, Bạch Thế Tuấn đã phái người theo dõi cô 24/24, hôm nay, sau khi xảy ra chuyện ở Trúc Nhã Cư, lão liền lập tức nghĩ tới một kế hoạch, muốn móc nối chuyện của Lưu Manh với chuyện của Đỗ Tử Thăng rồi đổ hết lên người cô.




“Tiểu Tô, cháu định đi đâu thế?” Ông ngoại Tô thấy cô như thế thì khá lo lắng, nhìn cô như đang muốn tìm người đánh nhau ấy?



“Ông ngoại không cần lo lắng đâu ạ, cháu không sao đâu, ông bà về nhà trước đi.”



Đi ra cửa được vài bước, cô lại quay đầu vẫy tay với Tô Vận Đạt.



Tô Vận Đạt lập tức đi tới, “Sao thế?”



“Cậu út, cậu vẫn đang tìm việc ạ?”



Lúc trước, chuyện đi tìm việc lại vào nhầm động buôn ma túy có lẽ đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn cho anh ta, Tề Tiểu Tô chưa có thời gian hỏi han, giờ trước khi đi lại nhớ ra nên vội vàng hỏi một chút.



Tô Vận Đạt lập tức tỏ vẻ xấu hổ.



“Hiện giờ không dễ tìm việc...” Bằng cấp của anh ta thấp, trước kia làm việc ở siêu thị, giờ có đi tìm việc thì cũng chỉ có những việc như vậy. Có điều, anh ta cảm thấy lương làm việc ở siêu thị lại thấp quá, sau này về nhà mới còn phải trả đủ mọi tiền điện nước, còn cả tiền nuôi con nữa. Tiêu pha ở thành Nam chắc chắn sẽ cao hơn ở khu nông thôn nhỏ phía thành Bắc nhiều, nếu lương hàng tháng chỉ có một, hai ngàn thì chẳng đủ tiêu.



Hơn nữa, trải qua chuyện lúc trước, đúng như Tề Tiểu Tô đoán, quả thực vẫn còn làm anh ta thấy sợ, sợ ra ngoài tìm việc lại gặp phải đám người đó.



“Vậy là không tìm nữa ạ?”



“Tìm chứ, sao lại không tìm? Mợ út cháu giờ đang mang thai, nghén nặng quá nên không thể làm việc được, ông chủ của cô ấy rất bực mình, tìm mọi cách bức cô ấy từ chức làm cô ấy tối về cũng chẳng được ngủ ngon.” Vẻ mặt Tô Vận Đạt vô cùng đau khổ.



Lúc trước nhờ có khoáng thạch nên kiếm được nhiều tiền như thế, tới hơn bảy mươi mấy vạn, anh ta cảm thấy hơi hối hận vì đã mua nhà hơi sớm, giờ không tìm được việc nên thành ra áp lực.