Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 30 : Bắt cô trần truồng à?

Ngày đăng: 04:12 30/04/20


Ngô Kiến nói cho cô gặp thì ra là gặp qua video call trên điện thoại.



Ông bà ngoại cô cũng không ở đây, nhìn trang trí của căn phòng trong điện thoại rõ ràng rất cũ nát, có thể vẫn ở bên phía thành Bắc.



Chết tiệt.



“Tiểu Tô, cháu đừng nhận lời Ngô Kiến, Ngô Kiến không có ý gì tốt đâu!”



“Tiểu Tô à, đừng lo cho ông bà ngoại, cháu…”



Hình ảnh thay đổi, mặt một người đàn ông xuất hiện trên màn hình, hung ác nhướng mày với cô.



Ngô Kiến đứng cạnh cô cầm lấy điện thoại nói: “Nếu mày không nhận lời thì nhìn thấy chưa? Bên đó có người của tao, tao chỉ gọi một cú thôi là chúng nó có thể đập gẫy chân ông bà ngoại mày rồi.”



Nói rồi gã lập tức ngắt điện thoại.



Tề Tiểu Tô không dám mạo hiểm.



“Ngô Kiến, ông không sợ tôi ra khỏi đây rồi sẽ báo cảnh sát sao?” Tuy cô cảm thấy nói câu này ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cô vẫn không kìm được.



Ngô Kiến bật cười ha hả, “Tề Tiểu Tô, mày có biết những người trong này đều là những nhân vật thế nào không? Tùy tiện chọn một người, tùy tiện lấy một người ra cũng có thể bóp chết một con nhãi ranh không tiền, không ô dù chống lưng như mày dễ dàng như giết một con kiến vậy. Tao có thể bám được vào chân ngài Ngải thì cũng không đến mức ngài ấy sẽ không ra mặt dàn xếp giúp tao chuyện nhỏ nhặt thế này, đúng không? Tao nói cho mày biết, đừng nói là mày, dù có thêm cả ông bà ngoại mày, nếu cả ba người nhà mày muốn chết không rõ không ràng không trong không sạch, thậm chí còn không ai tìm được nổi thi thể, thì đều vô cùng đơn giản.”



Nghe vậy, Tề Tiểu Tô toát mồ hôi.



Nhưng cô biết điều Ngô Kiến nói là thật, trên thế giới này vốn có rất nhiều thế lực đen, có ánh sáng sẽ có bóng tối, người bình thường có thể sống dưới ánh sáng đã là giỏi lắm rồi, nếu không cẩn thận sa bước vào bóng tối, nhất định sẽ bị ăn sạch đến mức không còn cả xương cốt.



Nhưng hiện giờ chẳng phải cô đã bước chân vào rồi sao?



“Được, tôi làm.” Cô cắn răng.



Cô không phản kháng nữa, đi theo người đàn ông kia rẽ mấy vòng mới vào được một phòng trang điểm.



Phòng trang điểm đó rất lớn, có hai dãy bàn trang điểm dài, chính giữa là một dãy giá treo quần áo, treo rất nhiều loại quần áo, rất nhiều kiểu dáng.
Nếu cô mặc thế này ra ngoài thì có khác gì bảo cô trần truồng đi ra đâu?



Đùa cái quái gì thế?



“Không mặc! Không cho mặc!” Hệ thống Tiểu Nhất chợt kêu ầm lên, hơn nữa còn như sắp sụp đổ: “Bản Hệ thống không thể chịu được, người phụ nữ của Thiếu soái không thể bị người khác nhìn được!”



Tề Tiểu Tô nghĩ, cậu không nhắc đến Thiếu soái có khi tôi còn thấy cảm động một chút đấy!



“Tôi không mặc cái này.”



“Không mặc á? Lẽ nào cô định trần truồng ra ngoài à?” Cô gái kia giễu cợt nhìn cô.



Tề Tiểu Tô đi tới trước giá treo quần áo, nhanh tay chọn lựa. Cô biết, muốn mặc quần áo kín đáo thì chắc chắn họ sẽ không đồng ý, chưa biết chừng sẽ còn cưỡng ép lột quần áo cô ra để thay ba cục bông này vào.



Thế nên cô cũng không dám chọn bộ nào kín quá!



Mắt cô chợt sáng lên, “Tôi mặc cái này! Mấy người vừa gọi tôi là Tiểu Miêu còn gì? Bộ này rất hợp với hình tượng mèo con.”



Chị Yên liếc mắt qua, lạnh nhạt nói: “Vậy chọn bộ đó đi.”



Tề Tiểu Tô thở phào một hơi.



Toàn bộ ánh đèn đều tập trung vào khoảng đất trống giữa phòng, tiếng nhạc cũng chợt vang lên, mọi người đều ngừng nói chuyện, quay đầu về phía giữa phòng.



Khoảnh đất trống ấy chậm rãi chia đôi thành hai nửa, tách sang hai bên, lộ ra một bể nước bên trong.



Bể nước đó rất nông, chắc còn không cao quá bàn chân, nhưng bên trong lại không phải nước trong, cũng không phải bùn đất, mà là chất lỏng gì đó màu trắng.



Có người vui vẻ huýt sáo: “Hôm nay là cuộc chiến sữa à, tôi thích cái này!”



Tề Tiểu Tô hít sâu một hơi, đánh quyền Anh trong bể sữa bò sao?