Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 31 : Đánh thua rồi – đưa đến nhà tôi đi

Ngày đăng: 04:12 30/04/20


Đánh quyền Anh trong bể sữa bò, còn ăn mặc cực kỳ tươi mát, hơn nữa đám đàn ông kia còn gọi tắt là “đấu sữa”. Mặt Tề Tiểu Tô sa sầm xuống.



“Mày biết hết quy tắc rồi đúng không?” Ngô Kiến đứng cạnh cô nói luôn mồm, thi thoảng lại liếc nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ ngỡ ngàng, tán thưởng. Không ngờ con bé này đổi kiểu tóc, thay bộ đồng phục rộng thùng thình cổ lỗ sĩ kia xong lại xinh đẹp thế này!



Thực sự là quá xinh đẹp!



Gã vô tình nhặt được báu vật rồi.



“Quy tắc là không có quy tắc gì cả, mày chỉ cần đánh cho đối phương bò càng ra đất không dậy được là được rồi. Nhưng có một điểm, đó là không thể làm mặt bị thương.”



Vì dù sao cũng đều là dựa vào khuôn mặt để kiếm tiền mà.



Mấy thiếu nữ mới tới này ít nhất cũng đủ để đánh 5 trận. Vì sao chỉ có thể đánh 5 trận à? Vì sau 5 trận, nếu mấy thiếu nữ này không bị đánh đến mức không thể đánh được nữa thì cũng chỉ có một kết quả là khí chất đã thay đổi, thay đổi đến không còn nhát gan, không còn sợ sệt nữa, mà cũng có được năng lượng và kỹ thuật đấu quyền Anh nhất định rồi, như vậy xem sẽ chẳng có gì hay ho nữa.



Thứ mấy người này muốn xem chính là sự đấu đá mâu thuẫn như vậy đấy, yếu ớt và chiến đấu, đáng thương và sự ra tay không chút dè chừng, còn cả dáng vẻ đau đớn khi bị đối phương đánh trúng, những giọt nước mắt sợ hãi, sự kích thích khi thỉnh thoảng còn phải che đậy những vị trí bị rơi mất vải che nữa.



Tất cả những điều đó đều khiến họ vô cùng hứng thú chờ xem.



Đương nhiên, trên danh nghĩa thì họ không ép buộc những thiếu nữ này, nhưng kiểu vì một vài nguyên nhân nào đó mà không thể không đến đây như Tề Tiểu Tô cũng không hề ít.



“Mày đừng cho rằng bọn tao rất xấu xa, con bé tối nay đấu với mày là thực sự tự nguyện tới tham gia đấy.” Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của cô, Ngô Kiến lại nói: “Thật đấy, chuyện này thì tao không lừa mày đâu. Hôm nay ngài Ngải đặt cược toàn bộ lên mày, người đánh cược với ông ấy là Mã Chí Thành, tiền đặt cược của họ đều là một mảnh đất ở thành Nam này. Con bé Mã Chí Thành đưa tới có biệt danh là Tiểu Khổng Tước, nó nói cần số tiền thưởng này nên tự nguyện tham gia.”



Tiểu Khổng Tước ư?



Tề Tiểu Tô hừ một tiếng, ai đặt cái biệt danh này thế không biết.
Ánh mắt của gã rơi xuống màn hình LCD nhỏ kia, bên trên là hình ảnh quay đặc tả, rất chi tiết, “Con mèo con của ngài Ngải cũng rất xinh đẹp, nhưng hình như có vẻ rất yếu ớt.”



“Ha ha, đúng là rất yếu. Nhưng móng vuốt của mèo đều rất sắc bén, còn khổng tước, có lẽ cũng chỉ được cái ngoại hình xinh đẹp thôi.”



“Cũng có thể, có điều, con khổng tước này của tôi không phải khổng tước bình thường.” Khóe môi Mã Chí Thành nhếch lên cười.



“Ồ? Không biết là có điểm gì không bình thường?”



“Ngài Ngải cứ xem đi rồi biết ngay mà.”



“Rửa mắt mong chờ.”



“Nhưng mà, tôi có một đề nghị, không biết ngài Ngải có đồng ý không?” Mã Chí Thành thản nhiên nói.



Ngài Ngải nói: “Ông chủ Mã cứ nói.”



“Nếu đêm nay con mèo nhỏ của ngài đánh thua, vậy thì đưa đến phòng tôi nhé?” Ngón tay của Mã Chí Thành chạm vào màn hình LCD nhỏ kia, khe khẽ vuốt qua môi Tề Tiểu Tô.



Ngô Kiến đứng sau lưng ngài Ngải chợt toát mồ hôi.



Tề Tiểu Tô nhìn có vẻ không phải dạng người sẵn lòng… như thế đâu. Nhưng đến thời điểm này rồi, đã không phải lúc gã có thể quyết định được nữa.



Lúc này gã lại nghe ngài Ngải cười nói: “Được thôi. Hiếm khi thấy ông chủ Mã yêu thích như thế.”