Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 312 : Điện báo của thiếu soái

Ngày đăng: 04:15 30/04/20


Nói xong những lời này, Tề Tiểu Tô âm thầm quan sát vẻ mặt và phản ứng của Tô Vận Đạt.



Đây là tầng khảo nghiệm cuối cùng của cô dành cho Tô Vận Đạt, nếu anh ta vui mừng quá đỗi, sau khi xác nhận liền tỏ thái độ muốn nhận một chức vị lớn trong công ty, vậy thì cô chỉ có thể sắp xếp cho anh ta một vị trí râu ria.



“Cái này... cái này... Tiểu Tô giỏi quá, mở công ty gì thế?” Hà Mỹ Tú vừa mừng vừa sợ hỏi.



“Tiểu Tô, mở công ty không phải chuyện đùa đâu, nhân sự, phòng cháy, những cái này cháu đã sắp xếp xong hết chưa? Hơn nữa, không phải chỉ là quan hệ tốt với cơ quan nhà nước là xong đâu, công ty của cháu còn phải quan hệ tốt với những người đứng đầu trong giới nữa, ôi cháu ơi, sao tự nhiên không nói gì đã mở công ty rồi thế?” Tô Vận Đạt sốt ruột hỏi, “Có phải cháu không giữ chắc tiền, bị ai biết nên lừa cháu lấy tiền mở công ty không?”



Lúc đầu Tề Tiểu Tô dẫn anh ta tới chỗ Nghiêm lão bán phôi đá nên anh ta cũng biết cô có một số tiền.



Khi đó, anh ta còn nghĩ một cô gái trẻ cầm nhiều tiền thế sẽ không an toàn nên có lén nói với bố mình, để ông ra mặt giữ số tiền này cho Tề Tiểu Tô nhưng đã bị ông ngoại Tô bác bỏ.



Ý của ông ngoại Tô là tiền cô kiếm thì để cô tự giữ, hơn nữa Tề Tiểu Tô cũng không phải đứa bé không hiểu chuyện, có lẽ sẽ giữ làm tiền đóng học phí và sinh hoạt sau này.



Không ngờ, cô lại đi mở công ty.



Giờ anh ta chỉ lo con bé bị lừa.



Hệ thống Tiểu Nhất đinh một tiếng, chế nhạo: “Coi như cậu út của cô thông qua thử thách.”



“Tôi cũng không ngờ cậu ấy lại thay đổi nhiều như thế.” Tề Tiểu Tô bật cười trong lòng.



“Cậu út,“ Tề Tiểu Tô xua tay, nói: “Không ai lừa cháu cả, là tự cháu muốn mở công ty, hơn nữa, người đang quản lý công ty giúp cháu tên là Văn Nhĩ Định, là nhân tài mà thầy hiệu trưởng Dương giới thiệu cho cháu, Nghiêm lão cũng rất khen ngợi học thức và bản lĩnh của anh ta, cậu có thể yên tâm. Còn tình huống ở công ty, khi nào cậu đi làm rồi cháu sẽ nói rõ ràng hơn với cậu.”



Mấy người Tô gia mất nửa ngày cũng chưa tiêu hóa xong tin tức này, chỉ lo Tề Tiểu Tô bị người ta lừa.



“Nếu không thế này đi, ngày mai cậu út tới công ty với cháu, tận mắt thấy thì sẽ rõ, về rồi cũng có thể kể cho ông bà ngoại nghe rõ ràng hơn.”
Cô nói lời mở đầu nhưng không biết phải tiếp tục như thế nào.



“Cô muốn hỏi Thiếu soái à?”



“Rốt cuộc anh ấy đi đâu, chẳng lẽ không thể gọi điện hay nhắn tin gì sao? Nếu thế thì anh ấy mua điện thoại làm quái gì chứ?”



Vừa mới hỏi xong, điện thoại của cô liền đổ chuông.



Tề Tiểu Tô vừa nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình thì trái tim suýt bắn ra khỏi lồng ngực.



Thiếu soái!



Lúc này cô lại đột nhiên luống cuống tay chân, ngẩn ngơ nhìn điện thoại.



“Nghe đi, này, đồ ngốc, mau nghe điện thoại.” Hệ thống Tiểu Nhất kêu lên, “Bỏ đi, bản Hệ thống bắt máy cho cô vậy! Nhìn cái vẻ đần độn của cô kìa.”



Điện thoại lập tức chuyển sang chế độ nghe.



“Em đang ở đâu đấy? Đang làm gì vậy?” Giọng nói từ tính của Vệ Thường Khuynh khẽ khàng như bong bóng chạm vào tai cô rồi vỡ tung làm cho cô cảm thấy hơi lành lạnh.



Cô cắn môi dưới, trong lòng có vô vàn oán giận, ấm ức, khó hiểu, cùng chán ghét.



Không đợi cô trả lời, Vệ Thường Khuynh hơi im lặng một chút rồi lại nói: “Giận anh à?”



Ba chữ này như mở toang cánh cửa trong lòng Tề Tiểu Tô, cô kêu lên: “Nếu em lặng lẽ rời khỏi, không gọi một cuộc nào cũng chẳng nhắn tin lấy một cái như hoàn toàn mất tích thì liệu anh có tức giận không?”