Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 313 : Trêu chọc

Ngày đăng: 04:15 30/04/20


Bên kia hơi dừng một chút, sau đó cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Vệ Thường Khuynh.



“Em không đi nổi đâu, em chạy tới đâu thì bản Thiếu soái cũng tìm được em, thực tế một chút đi, đừng đánh giá mình quá cao thế.”



Quả thực quá... vô lại!



Tề Tiểu Tô lập tức nổi giận: “Vệ Thường Khuynh, em không nói đùa với anh đâu nhé!”



“Ừ ừ ừ, không nói đùa.” Vệ Thường Khuynh khẽ thở dài, “Làm sao bây giờ?”



“Cái... cái gì làm sao bây giờ?” Tề Tiểu Tô đang định trút hết đống tức tối trong lòng ra, nghe thấy anh đột ngột quay sang nói một câu không đầu không đuôi như thế, cô cũng chẳng biết phải trả lời thế nào. Làm sao bây giờ cái gì mới được chứ?



“Nhớ em, làm sao bây giờ?”



Tề Tiểu Tô lập tức ngẩn cả người.



Sự tức giận bị khóa lại trong một quả bóng bay, còn câu này của anh chẳng khác nào cây kim chọc thủng quả bóng bay đó, “bụp” một tiếng, cơn tức tối hoàn toàn tan biến.



Ngay sau đó cảm giác hoảng loạn và vui sướng ập tới.



Cô mím môi không biết phải nói gì.



Cô không có kinh nghiệm yêu đương, trong lòng lại hơi muốn trốn tránh Vệ Thường Khuynh, nếu không phải lần này vô cùng tủi thân, vô cùng lo lắng thì vừa rồi cô cũng chẳng tới mức mới nhận được điện thoại đã không nhịn được mà chất vấn anh như vậy.



Rốt cuộc thì anh cũng không phải người của thời đại này, cô lo lắng anh sẽ không thích ứng được, ví dụ như ăn, mặc, ở, đi lại, theo như lời của Hệ thống Tiểu Nhất nói thì hai thời đại hoàn toàn khác nhau.



Cô nghĩ, nếu cô xuyên không về thời cổ đại thì chắc cũng chẳng biết phải làm thế nào cả.



Chính vì lo lắng và tủi thân nên mới ôm một bụng tức như thế.



Nhưng tất cả đều bị chọc thủng vì một câu nói của anh.



“Sao mà em biết anh phải làm gì bây giờ chứ...” Cô ôm lấy cái gối, lại cắn môi dưới.



“Nhớ anh không?”
Thiếu soái thực sự chưa từng tán gái sao? Lời âu yếm thế này nói rõ lưu loát.



Hai người lại rơi vào im lặng, Tề Tiểu Tô bỗng nhớ ra, nhảy dựng lên trên sô pha: “Anh đang ở nhà ga thành phố D á?”



Vệ Thường Khuynh đoán được ý của cô, thở dài: “Tiểu Tô ngốc, nếu anh còn ở thành phố D thì sao lúc này chỉ có thể gọi điện cho em chứ?”



Không thế thì còn thế nào?



Tề Tiểu Tô không nhịn được mà nghĩ miên man theo câu nói đó của anh, nghĩ tới nụ hôn cuồng nhiệt và hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh, trái tim cô lập tức đập nhanh hơn, cả người nóng lên, chẳng biết phải nói tiếp thế nào.



“Có phải đang nghĩ tới chuyện xấu gì không?”



“Anh không nghĩ chuyện xấu thì sao biết em đang nghĩ chuyện xấu chứ?” Cô tranh luận theo bản năng.



Trong mắt Vệ Thường Khuynh ngập tràn vui sướng: “Anh thừa nhận là anh có nghĩ, ví dụ như... hôn em, ôm em.”



Tề Tiểu Tô liền đỏ mặt.



Cô nghe được hơi thở hơi dồn dập ở phía bên kia, Vệ Thường Khuynh tự giễu mình mà mắng một câu.



Thật đáng chết!



“Sao thế ạ?”



“Không có gì, tàu đang vào ga.”



Vệ Thường Khuynh cúi đầu nhìn nơi nào đó của mình rồi cười khổ.



Anh chưa từng nghĩ sẽ có lúc mình mất khống chế thế này. Vừa rồi định trêu chọc Tề Tiểu Tô một chút, ai ngờ sau khi nói câu đó thì trong đầu anh cũng hiện lên buổi tối trước khi rời đi, ở trên sô pha, anh hôn cô, bàn tay tiến vào trong quần áo cô, vuốt ve làn da mịn màng, cái eo mảnh khảnh, bộ ngực xinh đẹp...



Nghĩ đến trận cuồng nhiệt đó, thằng em đáng chết của anh liền có phản ứng.



Vì thế anh không dám tiếp tục trêu chọc cô nữa, cũng không dám quá mức tự tin về chuyện này nữa, tự chủ mà anh luôn lấy làm tự hào hoàn toàn lâm vào trạng thái hỏng bét khi ở trước mặt cô mất rồi.