Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 314 : Qua đêm bên bờ biển
Ngày đăng: 04:15 30/04/20
“Vậy...” Tề Tiểu Tô cắn môi, “Huấn luyện có vất vả lắm không?”
Vệ Thường Khuynh cảm thấy ấm áp trong lòng: “Yên tâm đi, bản Thiếu soái chưa từng sợ hãi bất cứ kiểu huấn luyện nào.”
Nghĩ cũng đúng, thân thủ anh tốt như thế, ở thời tương lai cũng là nhân vật số một số hai của quân đội, về thời này thì càng chẳng có gì phải lo lắng cả.
“Anh phải đi rồi.”
“Vâng...”
“Nghe lời, anh không ở nhà em vẫn phải thường xuyên huấn luyện, ăn cơm đầy đủ, em gầy quá, cần phải béo hơn chút nữa. Còn nữa, tránh xa cái đám ong bướm lòng đầy ý xấu kia một chút, có nghe thấy không hả?”
Tề Tiểu Tô: “...”
“Đã nghe thấy chưa?” Vệ Thường Khuynh xị mặt nhắc lại lần nữa.
Hệ thống Tiểu Nhất khụ khụ nhắc: “Mau nói là nghe thấy rồi đi, Thiếu soái hẹp hòi lắm đó.”
Tề Tiểu Tô đành phải đáp: “Nghe thấy rồi ạ, nghe thấy rồi!”
Vệ Thường Khuynh “ừ” một tiếng, lại nói: “Nếu bản Thiếu soái về mà phát hiện em gây ra chuyện xấu gì thì sẽ xử trí theo quân pháp. Lên tàu đây, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhưng mà sao cô có thể nghỉ ngơi sớm được chứ.
Một đêm này, Tề Tiểu Tô mất ngủ.
Nhắm mắt lại, trong đầu sẽ lại hiện lên bóng dáng của Vệ Thường Khuynh.
Cô biết mình thật sự toi rồi. Vất vả chống cự như thế mà cuối cùng cũng vẫn cứ yêu anh.
Hôm sau, trong khi tinh thần của cô ủ rũ, héo hon thì tinh thần của Tô Vận Đạt lại cực kỳ phấn chấn, quần áo chỉnh tề.
Đứng trước cửa cao ốc Hách Uy, anh ta trợn trừng mắt lên, ước chừng sau năm phút đồng hồ vẫn chưa thể tin được công ty của Tề Tiểu Tô lại mở ở tòa nhà lớn này.
Đây là nơi tụ tập của tinh anh của thành phố D đấy.
Vừa hay lại là tiết của giáo viên chủ nhiệm Dương Linh Linh, thấy cô tới, Dương Linh Linh rất vui. Có điều, Tề Tiểu Tô lại phát hiện hình như cô hơi gầy đi, sắc mặt cũng rất kém.
Lúc tan học, Dương Linh Linh đứng trên bục giảng, nói với Khưu Tuyết Phương: “Khưu Tuyết Phương, mấy ngày vừa rồi Tề Tiểu Tô không đi học, em nói cho bạn ấy về chuyến picnic ra ngoại thành nhé.”
“Vâng ạ!”
Khưu Tuyết Phương bừng bừng hứng thú ghé sang, hai mắt sáng rực.
Tề Tiểu Tô nhìn xung quanh, hầu như các bạn học đều đang bàn tán về chuyện này.
“Lớp mình định đi picnic à?”
Khưu Tuyết Phương xua tay: “Không, không chỉ có lớp mình đâu, là cả trường đều phải đi! Nhưng vì quá nhiều người nên sẽ chia làm nhiều đợt, hôm qua cũng đã rút thăm, có ba địa điểm, ba mươi hai lớp, sẽ đi làm hai lần. Nói cách khác, mười sáu lớp sẽ chia nhau tới ba địa điểm kia một lần. Chúng ta bốc thăm trúng lần đi vào thứ bảy tuần này, các lớp khác thì sẽ đi vào cuối tuần sau. Cậu đoán xem chúng ta rút thăm được địa điểm nào?”
Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Không biết.”
Trong ấn tượng của cô chẳng hề có chuyến đi picnic này, nhưng vì vốn dĩ đã xảy ra rất nhiều biến cố khác kiếp trước nên cô cũng chẳng để chuyện này ở trong lòng.
Còn về địa điểm du lịch, cô cũng chẳng quan tâm lắm, cấp ba học hành bận rộn, chắc trường sẽ không cho đi quá xa đâu?
“Chúng ta sẽ đi biển ở thành phố J.”
Tề Tiểu Tố sửng sốt, thành phố J?
“Đúng thế, may lắm đúng không!” Khưu Tuyết Phương hưng phấn nói, “Tớ vẫn luôn muốn tới biển ở thành phố J, cắm trại ở lại bên bờ biển sẽ rất vui.”
“Ở?” Tề Tiểu Tô sửng sốt: “Chúng ta sẽ ở đó sao?”
“Đúng thế! Ở qua đêm, bởi vì ra biển nên nhất định phải ngắm cảnh mặt trời mọc rồi! A, Tiểu Tô, tớ nói cho cậu nghe, trường của chúng ta hiếm khi tốt như thế này lắm đấy!”
“Đúng là hiếm thấy thật.” Trường như Nhất Trung rất quan tâm tới thành tích học tập, có hoạt động gì thì cũng chỉ là ra ngoại thành ăn uống, dã ngoại một chút mà thôi, cùng lắm là chỉ ở lại một ngày sẽ quay về, hơn nữa lúc đi, thầy cô còn phải nghĩ cách để dung nhập phương pháp học tập vào trong trò chơi, lúc chơi cũng phải luôn động não, còn cô thì trước giờ chẳng có hứng thú gì với mấy cái đó cả.
“Nhưng vì phải cắm trại nên ngoại trừ quỹ lớp thì mỗi người vẫn phải góp thêm một chút, mỗi người phải nộp 130 tệ, hơn nữa còn phải theo nguyên tắc tự nguyện.”