Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 344 : Luôn có điêu dân đào góc tường
Ngày đăng: 04:16 30/04/20
Chu Cẩm Minh bỗng đổi giọng, nói: “Dư Tây từng nhắc với tôi về cô.”
Hử?
Bạch Dư Tây?
Tề Tiểu Tô đột nhiên nhớ tời lời trước đây Bạch Dư Tây nói với cô. Anh vốn dĩ là một cảnh sát hình sự của thành phố J. Thành phố J…
Vậy ra, đây mới là đại bản doanh của Bạch Dư Tây. Nói như vậy, Chu Cẩm Minh này chính là đồng nghiệp và bạn tốt của Bạch Dư Tây. Nhưng Bạch Dư Tây nhắc đến cô với anh ta làm gì?
Thấy cô nghi ngờ, Chu Cẩm Minh cười nói: “Tôi cũng rất kinh ngạc, bởi vì lúc Dư Tây nhắc đến cô, ngữ khí giống như là cậu chàng trẻ tuổi đang rơi trong lưới tình vậy.”
Hệ thống Tiểu Nhất nghe đến đây, không nhịn được lên tiếng mắng: “Luôn có điêu dân muốn đào góc tường của Thiếu soái.”
Tề Tiểu Tô: “…” Hệ thống, rốt cuộc cậu có thể im miệng lại không hả?
“Đội trưởng Chu rốt cuộc muốn nói gì?”
“Xem ra, cậu ta vẫn chưa thành công rồi.”
“Xem ra, anh vẫn chưa biết tin anh ấy sắp đính hôn rồi.”
Chu Cẩm Minh ngẩn ra: “Đính hôn? Chẳng lẽ với Úc Hà Tâm?” Thấy Tề Tiểu Tô gật đầu, Chu Cẩm Minh không nhịn được thấp giọng mắng một câu.
“Cái thằng ngốc này.”
“Nếu như đội trường Chu muốn nói mấy chuyện này với tôi, vậy thì rất xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.” Tề Tiểu Tô không muốn đứng đây nhìn anh ta nói về Bạch Dư Tây nữa. Cô cũng không rảnh mà cứ đứng ngẩn ra ở đây.
“Đợi đã, Tề Tiểu Tô, là thế này, Tế Uy có liên quan đến vụ án mà chúng tôi vẫn điều tra bao lâu nay, lần này chúng tôi có lẽ chỉ có thể giam hắn mấy ngày, hắn sẽ tìm người bảo lãnh cho hắn ra ngoài, để có thể tiếp tục điều tra hắn, chúng tôi định nhắm một mắt mở một mắt để cho hắn đi. Chuyện này tôi muốn nói với cô, vì lo lắng sau khi hắn ra ngoài sẽ tìm cô gây phiền phức, cô phải cẩn thận chút, nếu như có gì cần giúp, cô có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.”
“Tô tổng đúng là giỏi ăn nói.” Cô cười nói.
Khóe miệng Tô Vận Đạt nhếch lên: “Đều là Văn tổng chỉ bảo cặn kẽ.”
Văn Nhĩ Định chỉ chỉ hai người bọn họ: “Cậu cháu hai người định dìm hàng tôi đấy hả.”
Tề Tiểu Tô lại cười lên.
Ba người cười nói một lúc, Tề Tiểu Tô nhận được điện thoại của Dương Linh Linh, nói bọn họ đã tới thành phố rồi, đang đi một vòng ở trung tâm thành phố coi như nhìn ngắm phong cảnh ở thành phố J, bây giờ chuẩn bị liên hoan, liên hoan xong sẽ lái xe đến bờ biển, hỏi cô ở đâu, có thể đến không.
Tề Tiểu Tô nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy xách ba lô lên: “Vậy tôi đi tụ họp với giáo viên và các bạn học đây, Văn tổng, cậu út, mọi người nghỉ ngơi một chút đi.” Buổi chiều còn phải nói chuyện với một người khác nữa.
“Ôi, Tô tổng, anh xem đi, bà chủ lại ra biển chơi, chúng ta lại phải tiếp tục buồn khổ làm việc rồi.”
“Người nhiệt tình với công việc như Văn tổng, nhất định sẽ cảm thấy như ăn mật ngọt.” Tề Tiểu Tô cười ha hả vẫy tay, chạy đi.
Sau khi Đồng Xán lái xe đưa cô đến nhà hàng liên hoan với thầy trò Nhất Trung thì bị Tề Tiểu Tô sai trở về khách sạn. “Buổi chiều anh hãy đưa Văn tổng bọn họ về đi, hai ngày này coi như nghỉ phép. Chiều mai tôi đi xe du lịch của trường về là được rồi.”
“Rõ.”
Tề Tiểu Tô quay người đi vào nhà hàng.
Nhà hàng này rất lớn, đại sảnh có ít nhất bốn mươi năm mươi bàn, cho nên mặc dù lập tức tiếp đón năm lớp của Nhất Trung thì vẫn có bàn trống.
Nhưng nhiều học sinh tụ tập một chỗ như vậy cũng ầm ĩ thật, tiếng cười nói vang khắp nơi.
Khó lắm mới có dịp ra ngoài du lịch, những học sinh cấp ba bình thường bị bài vở ép đến không thở nổi này ai ai cũng đều thoả sức chơi đùa. Nhiều người như vậy, Tề Tiểu Tô nhất thời không tìm được lớp của mình.