Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 399 : Ai lùi lại là thua

Ngày đăng: 04:16 30/04/20


Cả người Đồng Xán cứng đờ, quân trang, bộ đội.



Vậy thì sao chứ?



Chỉ cần Tề Tiểu Tô ra lệnh một tiếng, làm gì anh ta cũng làm.



Làm vệ sĩ, Đồng Xán biết, có những lúc bọn họ không chỉ là bảo vệ tính mạng của cố chủ mà còn phải giữ danh dự và mặt mũi cho chủ nữa.



Có những ông chủ luôn cảm thấy dù thua cũng không được thua khí thế, có thể nhẫn nhịn chứ không thể sợ hãi. Lúc này là lúc vệ sĩ phải lên trước, bọn họ có thể trốn ở sau lưng vệ sĩ, dù sao nếu xảy ra chuyện gì thật thì bọn họ chỉ cần đền tiền là được.



Nhưng khi anh ta đã chuẩn bị đối diện trực tiếp với họng súng lạnh lẽo kia, một bàn tay đã giữ lấy cổ tay anh ta, những ngón tay mềm mại và ấm áp lại có lực không giống với những thiếu nữ yếu đuối khác.



Anh ta bị bàn tay đó kéo lùi về sau, sau đó Tề Tiểu Tô vẫn luôn đứng bên cạnh tiến lên một bước, tự mình đối diện với họng súng kia.



“Đồng Xán, anh có bị ngu không thế, tiền lương tôi cho anh còn chưa nhiều tới mức chống lại được đạn đâu.”



Anh ta nghe thấy cô khẽ nói một câu.



Trong khoảnh khắc này, Đồng Xán chỉ cảm thấy trái tim mình như bị đánh một cái thật mạnh, làm một người đàn ông thân cao bảy thước như anh ta cũng thấy mũi cay cay, hốc mắt nóng bừng.



Đồng Xán cố gắng đè cảm giác đó xuống, chỉ khẽ ừ một tiếng.



Tề Tiểu Tô không hề tránh né, đối diện với họng súng kia, âm thanh của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên: “Bản Hệ thống đã nhét thằng nhãi dám chĩa súng vào mặt cô vào sổ đen rồi, sẽ lập tức báo cáo tư liệu về hắn cho cô ngay.”




Tề Tiểu Tô cảm thấy cõi lòng lạnh ngắt, nhưng Hệ thống Tiểu Nhất đã lập tức an ủi cô: “Không cần vội! Cô mới bắt đầu huấn luyện chưa tới hai tháng, đã qua hai lần cường hóa là quá xuất sắc rồi! Chỉ cần luyện tập thêm nửa năm, cô nhất định có thể đánh cho hắn bò lê bò càng!”



“Tôi không vội.” Giọng Tề Tiểu Tô lạnh nhạt, “Tôi biết, một ngày nào đó tôi sẽ thắng được hắn!”



Không khí căng thẳng một lúc lâu, tuy trong lòng Nguyễn Dật Quân có nghi ngờ nhưng vẫn im ắng dò xét tâm tư của Tề Tiểu Tô. Súng của hắn vẫn nhắm thẳng về phía cô, chỉ cần trong mắt cô xuất hiện một tia sợ hãi thôi, chỉ cần cô hoảng hốt một chút thôi, hoặc chỉ cần cô lui bước, chắc chắn Nguyễn Dật Quân sẽ không hề lưu tình, tuy rằng không bắn vào chỗ hiểm nhưng nhất định sẽ bắn vào bả vai hoặc cánh tay cô để đe dọa.



Nhưng ánh mắt Tề Tiểu Tô nhìn hắn vẫn lạnh lẽo như băng, không né tránh, thậm chí khí thế còn mạnh hơn hắn một chút.



Đúng lúc Nguyễn Dật Quân nheo mắt lại, định lên tiếng, Tề Tiểu Tô liền tiến lên một bước, vốn dĩ cô đã đứng rất gần rồi, vừa dấn thêm một bước thì bả vai cũng chạm vào họng súng.



Đồng tử Nguyễn Dật Quân co lại, theo bản năng lệch nòng súng sang một bên, tránh khỏi cô.



Sau đó, hắn liền nhận ra, trong trận giằng co này, hắn đã thua rồi!



“Cô... chính là Tề Tiểu Tô đúng không?” Hắn trầm giọng hỏi. Lúc trước, Biên Hải Vi đã từng nói với hắn về Tề Tiểu Tô này, nhưng hắn hoàn toàn không để vào mắt, đến giờ khắc này hắn mới nhìn thẳng vào Tề Tiểu Tô.



“Tôi chính là Tề Tiểu Tô.”



Tề Tiểu Tô ngước nhìn hắn, sau đó môi nhếch lên, hoàn toàn không có ý lùi bước mà hỏi lại: “Các người cảm thấy có nên giải thích một chút với tôi chuyện kia là sao không?”



Ngón tay cô chỉ về phía chiếc xe vận tải.