Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 400 : Ai là chủ, ai là khách
Ngày đăng: 04:16 30/04/20
Lúc này, Biên Hải Vi mới đứng dậy, nói với Tề Tiểu Tô: “Là thế này, tôi định ở lại thành phố D một thời gian, chắc khoảng hai tháng gì đó, vì vậy ở khách sạn cũng không tiện lắm, định về sơn trang Long gia ở. Nhưng mà cứ thấy cổng của sơn trang này quá nhiều dương khí, cũng quá trống trải, thế nên mới định xây một giàn hoa, không cao, chỉ chừng một mét thôi, bên dưới trồng tường vi, đến khi dây leo hết hàng rào, hoa tường vi nở rộ nhìn sẽ rất đẹp.”
Cô ta nói với Tề Tiểu Tô bằng giọng mềm mại, thật giống như vừa rồi hoàn toàn không có chuyện Nguyễn Dật Quân rút súng ra vậy, còn nói cực kỳ rõ ràng và tỉ mỉ như thể quan hệ giữa bọn họ tốt lắm không bằng.
“Tôi chọn hoa tường vi là vì tên của tôi, ở thủ đô, trong vườn hoa nhà tôi cũng trồng đầy tường vi mà.”
Bởi vì tên cô ta là Hải Vi nên muốn trồng tường vi ở đây sao?
Đúng là một biện pháp tốt để công khai chủ quyền.
Còn định ở hai tháng liền nữa?
Vì thế, Biên gia đã thật sự coi sơn trang Long gia này thành đồ nhà mình rồi sao?
Rõ ràng Thiếu soái nói là chỉ nhờ bọn họ quản lý, chẳng lẽ quản lý này bao gồm cả việc ai muốn vào ở thì vào, muốn ở bao lâu thì ở sao?
Cái này Tề Tiểu Tô không biết.
Có điều, giờ cô cũng đang không có chỗ để ở đây, chả có lẽ nhường lại cho người ta nữa à?
Lúc này Đại Nhạc liền nhìn Tề Tiểu Tô nói: “Cô Tề, mau lấy chìa khóa ra đây, tôi còn phải dẫn cô Hải Vi vào trong sơn trang giới thiệu một vòng.”
Nghiêm Uyển Nghi nhìn Tề Tiểu Tô với vẻ lo lắng, Tề Tiểu Tô cười: “Hay là vào trong đi, tôi cũng muốn nghe anh Đại giới thiệu đấy.”
“Liên quan gì tới cô hả?” Đại Nhạc tức giận, “Tề Tiểu Tô, cô đừng có mà lên mặt, lúc đó cô tôi hồ đồ nên mới giao lại chìa khóa cho cô! Giờ cô Hải Vi đã tự mình tới rồi, cô mau trả lại chìa khóa cho cô ấy đi!”
“Đồng Xán.”
Tề Tiểu Tô đanh mặt lại, trầm giọng gọi.
Đồng Xán lập tức hiểu ý của cô, từ xa tiến lên, một tay bóp chặt cổ Đại Nhạc rồi đẩy lùi về sau, đến tận khi lưng hắn đập vào một thân cây mới dừng lại.
Việc này xảy ra quá nhanh nên ai cũng bị bất ngờ, trong cả đám người này cũng chỉ có Nguyễn Dật Quân có năng lực ngăn cản, nhưng tay hắn chỉ hơi nhúc nhích, cuối cùng vẫn không ra tay.
Chữ “quân” vừa nói dứt, bàn tam nhỏ nhắn mềm mại đã siết lại, khí thế tăng vọt, sau đó vung tay về phía mặt Tề Tiểu Tô.
Biên Hải Vi đúng là đã tức giận thật rồi.
“Tiểu Tô!”
Nghiêm Uyển Nghi kinh hãi, định tiến lên theo bản năng nhưng đã bị Đồng Xán cản lại.
“Cô Tư Nghiêm không cần phải lo lắng đâu.”
Chỉ cần không phải là Nguyễn Dật Quân, cùng là con gái, quán quân tán thủ nghiệp dư thì sao chứ? Tuyệt đối không phải đối thủ của Tề Tiểu Tô. Huống chi, với thân phận của Biên Hải Vi, trong cái vòng quyền quý nơi thủ đô, chất lượng quán quân kia thế nào cũng chẳng cần phải nói tới nữa.
Anh ta chỉ cần cảnh giác quan sát Nguyễn Dật Quân kia là được.
Một đòn này của Biên Hải Vi vừa nhanh lại vừa mạnh mẽ.
Hệ thống Tiểu Nhất hưng phấn reo hò: “Cô ả này cũng có mấy chiêu đấy, vừa hay, cô còn chưa trải qua thực chiến nhiều, luyện cùng cô ta cũng được!”
Bịch!
Biên Hải Vi tưởng một quyền kia của mình có thể đánh trúng được mặt của Tề Tiểu Tô, cũng có thể đánh cô tới mức phải quỳ rạp xuống đất, phun ra máu, vì thế ngay từ đầu cô ta đã dùng tới tám phần sức mạnh, nào đâu biết rằng, một quyền này vung ra, Tề Tiểu Tô không né, không tránh mà cũng vung tay lên, dùng một quyền đánh thẳng tắp về phía nắm đấm của cô ta.
Hai nắm đấm chạm nhau.
Biên Hải Vi lùi về sau hai bước, Tề Tiểu Tô lùi một bước, tay Biên Hải Vi khẽ run lên, khớp xương ở nắm tay cũng đỏ lên. Tề Tiểu Tô nhướng mày: “Lại tới nào!”
Dưới chân khẽ động, nhắm thẳng về phía cô ta.
Nguyễn Dật Quân vừa nhìn đã biết không ổn, cả người khẽ động.
Nhưng một bóng người đã chắn ở trước mặt hắn, Đồng Xán lạnh lùng hỏi: “Muốn đánh sao?”