Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 525 : Tới thị trấn vũ lũng tìm manh mối

Ngày đăng: 04:18 30/04/20


Nhưng sau khi Khưu Linh Phương nghe Tề Tiểu Tô dặn dò xong thì thái độ cũng cực kỳ khách sáo và lạnh nhạt, thẳng thắn mời người ra khỏi cửa.



“Cô Đan à, Tề tổng nhà chúng tôi ngày nào cũng bận rộn, hôm nay đi công tác cũng là kế hoạch đột xuất, không thể làm hết vai trò chủ nhà của mình được, mong cô Đan thứ lỗi.”



“Vậy có thể phiền chị cho tôi mượn điện thoại một chút không, tôi muốn gọi điện thoại cho cô ấy.” Tất nhiên Đan Ninh Ninh không muốn từ bỏ ý định, có thể đúng là Tề Tiểu Tô bận đi công tác đột xuất thật, nhưng chuyện mà cô ta sắp nói với Tề Tiểu Tô cũng rất quan trọng, cô ta không tin là Tề Tiểu Tô không muốn biết.



Cho dù cô ta có đi công tác rồi thì cũng phải tìm cách sắp xếp nơi ăn chốn ở cho mình trước, tốt nhất là tới nhà cô ta ở mới đúng chứ.



Sao Khưu Linh Phương có thể cho cô ta gọi cuộc gọi này được, vì thế bèn mỉm cười vô cùng khách sáo: “Thực xin lỗi, hiện tại có thể Tề Tổng đã lên máy bay rồi, không tiện nghe điện thoại đâu.”



“Vậy cô ấy đang ở đâu? Tôi tới nhà cô ấy chờ cũng được.”



Quả nhiên là vẫn muốn hỏi địa chỉ. Khưu Linh Phương lắc đầu, cười càng khách khí hơn: “Cô Đan, xin hãy thứ lỗi, chúng tôi là nhân viên, không thể tùy tiện tiết lộ địa chỉ nhà riêng của bà chủ được, đây là quy định của công ty.”



“Tôi là bạn thân của cô ấy, sao có thể gọi là tùy tiện tiết lộ được chứ?” Mặt Đan Ninh Ninh sa sầm xuống, giờ cô ta đã phát hiện ra là Khưu Linh Phương chỉ đang ứng phó với mình mà thôi, không nhịn được lại lạnh giọng nói tiếp: “Nếu lúc đó cô ấy trở về, tôi nói với cô ấy rằng nhân viên công ty ngăn cản tôi thế nào, không chừng chị còn bị xử phạt, phê bình nữa đấy.”



Khưu Linh Phương lập tức thấy buồn cười. Cho dù cô ta thật sự là chị em tốt của Tề tổng đi chăng nữa, không nói cho cô ta biết địa chỉ nhà riêng của Tề tổng thì cô cũng chẳng thể nào bị xử phạt hay phê bình vì chuyện này được. Huống chi, đây là cô còn đang nghe mệnh lệnh của Tề tổng cơ mà.



Con bé này thật nực cười.




Có điều, cô không hề biết là vẻ bề ngoài của mình cũng rất nổi bật, cũng may khách du lịch tới thị trấn Vũ Lũng này không ít, người dân ở nơi này cũng đã quen nhìn người lạ rồi, tuy rằng có nhìn cô nhiều hơn một chút thì cũng không thấy có gì hiếm lạ lắm, cùng lắm thì chỉ tán thưởng ở trong lòng “ôi, người đẹp” vậy thôi.



Huống chi, bên cạnh cô còn có Hàn Dư cao lớn như thế đi theo, người ta liền cho rằng đây là đôi vợ chồng trẻ ra ngoài du lịch.



Hàn Dư đi theo cô suốt cả quãng đường, cảm thấy thật kỳ quái, có vẻ như Tề Tiểu Tô cực kỳ quen thuộc nơi này, cô ấy không cần hỏi đường, đến nơi nào thì rẽ, đến nơi nào thì đi vào ngõ nhỏ đều chưa từng do dự chút nào, như thể cô ấy đã từng đi trên con đường này rất nhiều lần vậy.



Tề Tiểu Tô cũng lười làm bộ làm tịch. Trong đầu cô đã có bản đồ chỉ đường, tất nhiên là cứ đi theo chỉ thị thôi, chẳng lẽ còn phải giả bộ hỏi đông hỏi tây mới tìm được Tiền gia chắc?



Có điều, cuộc sống của Tiền gia cũng không thật sự tốt cho lắm, căn nhà rất cũ nát, hai cột đá làm khung cổng, trên hai cánh cổng gỗ vẽ hình thần giữ cửa, vì đã vẽ rất nhiều năm, bị mưa gió xói mòn nên đã gần như phai màu hết, hai cái vòng đồng gắn trên cổng bị bào tới bóng loáng.



Ở ngoài cổng gắn một cái biển gỗ, trên đó viết: “Homestay, 50 tệ một đêm”.



Cô ra hiệu cho Hàn Dư gõ cửa.



Hàn Dư vừa giơ tay lên định gõ cửa thì cửa đột nhiên lại mở ra từ bên trong, một món đồ bị ném ra ngoài, nếu không phải anh ta nhanh nhẹn tránh đi thì thứ đồ đó đã ném lên mặt anh ta rồi. Anh ta lập tức đen mặt, nếu lỡ như ném trúng Tề Tiểu Tô thì phải làm sao đây?



“Cút ngay, đã bảo người không ở đây rồi mà!” Bên trong vang lên một giọng phụ nữ sắc bén.