Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 623 : Tài phú này khoe khoang cũng quá xấu xa rồi

Ngày đăng: 04:19 30/04/20


Sở trưởng Lợi tung hoành quan trường nhiều năm như vậy, loại người nào chưa từng gặp qua?



Người ta nói đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn, câu này quả thật rất có lý. Thông thường khi gặp một người trong ánh mắt đầu tiên luôn có thể nhìn ra cảm xúc cùng tư tưởng của người đó, trừ khi người này đã tu luyện nhiều năm thành tinh rồi, nhưng ông không tin một cô bé mười tám tuổi như Tề Tiểu Tô có thể có bản lĩnh đó được.



Hơn nữa, ánh mắt bình lặng không gợn sóng có lẽ có thể luyện được, nhưng ánh mắt trong veo là trời sinh, vốn không thể giả vờ được.



Sở trưởng Lợi tin vào đôi mắt của mình.



“Con chào chú.”



Ừm, rất tốt, không phải vừa mở miệng đã thân thiết gọi ông là Vương gia, hay bố, cả bố nuôi cũng không gọi. Tốt lắm.



“Ừm, đừng đứng đó, ngồi, ngồi đi.”



Sở trưởng Lợi đem đồ đạc đặt lên sô pha, lúc dì giúp việc mang đến số đồ đó đã không còn chỗ để nữa, chỉ đành trực tiếp đặt dưới đất, tổng cộng hơn mấy chục túi đồ, thoạt nhìn quả thật có chút kinh người.



“Ánh Tuệ, mau, mau chào cậu đi.” Bác gái Lợi cảm thấy tình hình không ổn, vội đẩy Thang Ánh Tuệ về trước nói. “Nghi Cương, đây là đối tượng của cháu em, tên là Thang Ánh Tuệ, 22 tuổi, đang mở một công ty. Sau này em xem xét, giúp đỡ một chút, người một nhà chúng ta cả mà.”



Sở trưởng Lợi nhìn sang Thang Ánh Tuệ, ấn tượng đầu tiên với cô gái này cũng giống hệt vợ mình không được tốt cho lắm, cô gái này ăn mặc như vậy, ông thật sự có chút không quen.
Ha ha.



“Ý, Vương phi, mẹ xem cái này, khăn lụa của Hermes, màu này rất hợp với mẹ.” Lợi thiếu lại mở một chiếc hộp khác ra, bên trong là một chiếc khăn lụa của Hermes.



Tề Tiểu Tô lại nói thêm một câu: “Cái này càng rẻ hơn, chỉ ba nghìn tệ, đúng rồi, dì à, cháu cũng đã mua một chiếc tương tự, chắc dì không ngại dùng chung mẫu với cháu chứ?”



“Cái này không ngại, không ngại.” Bà Lợi muốn cười nhưng lại ngại không dám cười, cảm giác đó cũng thật sảng khoái.



Vậy ý này là đồng ý nhận rồi phải không?



Đồ đạc từng món từng món được mở ra, sắc mặt của bác gái Lợi và Thang Ánh Tuệ cũng từng tầng từng tầng đen đi.



Nhưng so với sắc mặt đen dần đi, thì đôi mắt bác gái Lợi lại từng chút từng chút sáng lên.



Một ý nghĩ đang dâng lên trong lòng bà ta, hơn nữa còn khí thế hừng hực, khiến bản thân bà cũng suýt nữa không kiềm chế được. Bên kia, Lợi thiếu lại bóc một hộp trà ra.



“Cái này càng không đáng giá, cũng chẳng phải nhãn hiệu lớn gì, một ông chủ hàng chè xanh mà cháu quen biết đã tặng cho cháu, nói là trà cổ trên núi của bạn anh ấy, mỗi năm đều đích thân sao chế ra một ít lá trà, anh ấy nói chẳng đáng bao nhiêu tiền.” Tề Tiểu Tô nói. Đây là của Trần Trực - một người quen của Long Đào tặng, ban đầu quả thật anh ta đã nói thế.