Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 653 : Một vở kịch câm
Ngày đăng: 04:19 30/04/20
Bọn họ vốn dĩ không để ý, nhưng lúc một giọng nói bướng bỉnh và lạnh lùng vang lên, Tề Tiểu Tô kéo Khưu Linh Phương đứng lại.
Bởi vì cô nghe ra được giọng nói kia là của Doãn Học Hải, con trai của chủ nhiệm, lớp trưởng lớp 12/3 trường trung học phụ thuộc đại học Bắc Kinh - nơi cô đang dự thính.
“Thái độ của con không có gì không đúng cả, mẹ, nếu mẹ đã bỏ bố con, tự đi tìm hạnh phúc của mình rồi, con và bố con đã không có một lời oán giận nào, vậy thì mong mẹ cứ ra nước ngoài sống tốt cuộc sống giàu sang của mẹ đi, được không? Mẹ cứ suốt ngày gọi điện, gửi mail về, còn tìm ông bà ngoại con đến nhà ầm ĩ với bố con để làm gì? Mẹ có biết mỗi lần mọi người ầm ĩ xong, bố con lại mượn rượu giải sầu không? Mẹ, con xin mẹ đấy, con không muốn ra nước ngoài, không muốn di dân, không muốn học đại học quốc tế hạng nhất gì hết, chí hướng của con là ở đại học Bắc Kinh! Đại học Bắc Kinh không có gì không tốt cả! Mẹ hãy tha cho bố con con đi!”
Giọng của Doãn Học Hải nghe rất mệt mỏi.
“Cái gì gọi là tha cho bố con con? Tiểu Hải, rốt cuộc con có lương tâm không hả? Nếu như con không phải là miếng thịt mẹ mang thai mười tháng sinh ra, mẹ cần phải tốn tâm tốn sức như vậy à? Con có biết bay từ nước ngoài về đây, đi đi về về tốn mất hai ba vạn hay không hả? Đúng rồi, số tiền này đối với bố con mà nói phải tích cóp rất lâu mới có được.” Người phụ nữ kia xem thường hừ một tiếng, lại nói: “Bố con lăn lộn ở trường trung học phụ thuộc đến chủ nhiệm lớp cũng không làm nổi, được rồi, không nói cái này nữa, ông ấy không có năng lực, nhưng sao mẹ lại nghe nói vốn dĩ con có thể học lớp hạng nhất, kết quả ông ta vì mình lại đẩy con xuống lớp hạng ba hả! Có người bố nào lại như thế không?”
“Tiểu Hải, con cứ tiếp tục đi theo ông ta nhất định sau này sẽ không có tiền đồ gì hết, ông ta sẽ hại chết con! Con theo mẹ ra nước ngoài đi, chú Charlie của con cũng thích con, ông ấy nói sẽ bồi dưỡng con thật tốt, sau khi qua đó sẽ mời một gia sư tốt nhất nâng cao ngoại ngữ cho con trước, sau đó sẽ dựa theo chương trình học của trường cấp ba ở nước ngoài để bổ túc cho con, đuổi kịp tiến trình của các bạn, sau này tranh thủ thi Harvard...”
“Con không cần! Con đã nói rất nhiều lần rồi, con thích đất nước này, con không muốn di dân! Con thích đại học Bắc Kinh, không muốn đến Harvard! Đợi sau này con tự kiếm ra tiền rồi, muốn đi đào tạo chuyên sâu thêm còn sợ không có cơ hội sao? Mẹ cứ nằng nặc muốn con đi theo Charlie gì đó chính là vì ông ta đã không thể sinh con nữa, chỉ có một đứa con gái, cũng vì quan hệ của đứa con gái đó với mẹ không tốt cho nên đoạn tuyệt quan hệ với ông ta nói không bao giờ qua lại nữa đúng không? Mẹ, đừng nói con không đứng về phía mẹ, mẹ vừa gả qua đó đã cả ngày nghĩ đủ cách đuổi chị đó ra ngoài, còn muốn cướp quyền thừa kế của người ta, cái ông Charlie đó thích mẹ như vậy, ủng hộ cách làm của mẹ như vậy cũng không phải là người bố tốt đẹp gì cả, không phải người đàn ông tử tế! Nếu là con, đứng ở góc độ con gái cũng sẽ không ở cùng mẹ đâu!”
“Bốp!”
Một cái bạt tai nặng nề giáng xuống mặt Doãn Học Hải.
Tề Tiểu Tô cụp mắt xuống.
“Tề tổng, là bạn học cùng trường à? Có cần giúp cậu ta không?” Khưu Linh Phương thấp giọng hỏi.
Tề Tiểu Tô lắc đầu.
Đêm đó Vệ Thường Khuynh trở lại rất khuya, Tề Tiểu Tô ôn tập khoảng ba tiếng, cảm thấy sắp không chịu nổi nữa mới đi ngủ. Anh về lúc nào cũng không biết.
Sáng sớm hôm sau cô được Hệ thống Tiểu Nhất đánh thức, Vệ Thường Khuynh đã không có ở đây nữa rồi, anh để lại tờ giấy trên bàn.
“Bảo Hàn Dư đưa em đi học, hôm nay anh phải khảo sát để chuẩn bị tuyển chọn đội viên, phải đuổi kịp huấn luyện đặc biệt của đội, khả năng phải ba ngày mới có thể trở về.”
“Cái gì, phải rời đi ba ngày à, sao không đánh thức tôi dậy để tạm biệt chứ?” Tối hôm qua cũng không nói gì cả.
“Thiếu soái thấy cô ngủ ngon, không nỡ gọi cô dậy, chỉ có ba ngày thôi, cô cố chịu đựng đi.” Hệ thống Tiểu Nhất an ủi.
Tề Tiểu Tô cũng chỉ là thuận miệng oán trách một câu, cũng không thật sự trách anh, chỉ là anh rời đi, cô vẫn cảm thấy có chút trống trải thôi.
May mà hôm nay phải đi học.
Chạy nửa tiếng ở chung cư, thuận tiện ôn tập tiếng Anh, đúng lúc Hàn Dư mang bữa sáng về.
Ăn sáng xong mới bảy giờ, Hàn Dư lái xe đưa cô đến trường.
Vừa vào phòng học, cô đã cảm thấy bầu không khí trong lớp có chút nặng nề rồi.
Một nữ sinh theo sau cô đi vào, nhiệt tình giơ tay kéo cô: “Bạn học dự thính, cậu đến rồi à! Hôm nay phải cố gắng nhé!”