Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 679 : Nhóc à, cậu như vậy không tốt đâu
Ngày đăng: 04:20 30/04/20
Tần Bảo Quốc đanh mặt lại, hít một hơi thật sâu mới coi như ép được lửa giận xuống.
“Tiểu Vệ à, tôi thấy cậu cũng không tệ đâu, như vậy đi, trưa nay đến nhà tôi ăn cơm nhé. Cậu muốn ăn kiểu gì? Có thể ăn được cay không?”
Tư lệnh Ngũ cảm thấy khó hiểu, ông không theo kịp tiết tấu của vở kịch này.
Sao lại muốn mời cậu ta về nhà ăn cơm?
Nhưng, chắc thằng nhóc Vệ Thường Khuynh này sẽ không cự tuyệt đâu nhỉ? Phó Tham mưu trưởng trước giờ khó gần đích thân mở miệng mời cậu ta đến nhà ăn cơm, có mấy người có thể có được niềm vinh hạnh này chứ?
Nếu như cậu ta dám cự tuyệt, Tần Bảo Quốc thật sự giận rồi, sợ là đến ông ấy cũng không bảo đảm được cho cậu ta đâu.
Vì vậy, ông ấy lập tức nháy mắt với Vệ Thường Khuynh, nhưng sắp nháy đến mức rút lại rồi, Vệ Thường Khuynh vẫn không thèm nhìn qua, mở miệng định cự tuyệt.
Ngũ Tư Lệnh thấy không ổn, vội vàng nói: “Ông Tần, có phải ông cũng mời tôi không? Tay nghề của chị dâu là tuyệt nhất, Lãnh đạo còn khen với tôi mấy lần đấy, nói là rất lâu không nếm được tay nghề của em gái ông ấy, nhớ ghê.”
Nghe rõ chưa hả? Tên nhóc này.
Không phải tôi không nhắc nhở cậu, vợ của Tần Bảo Quốc, mẹ của Tần Yên Vũ, chính là em gái của Lãnh đạo! Là em gái ruột đấy!
Đúng là nhọc lòng mà.
Đương nhiên Vệ Thường Khuynh nghe hiểu ý ông ấy.
Mà Tần Bảo Quốc cũng coi như nhìn rõ rồi, ông Ngũ luôn không làm rõ là ông ta nhận lầm người, như vậy, quả nhiên chính là tên nhóc này chọc cho con gái nhà ông ta không vui rồi.
Nhìn rất được, đúng là mạnh hơn so với những thanh niên trước kia ông ta đã gặp, chỉ là tính cách này… cũng không sao, chỉ cần cậu ta có thể dỗ cho Tiểu Vũ vui, Tiểu Vũ thích tính cách thế này ông ta cũng chịu.
Tóm lại, nếu như buổi trưa ông ta dẫn người về, con gái nhà ông ta chắc sẽ vui đúng không?
“Không phiền không phiền, tôi cũng rất thích nấu cơm.”
Tề Tiểu Tô cởi áo khoác, cầm một cái tạp dề trước đó Khưu Linh Phương mua cho cô, cô vừa mặc vào vừa nói: “Anh, trưa nay em cũng muốn thể hiện tài năng, anh đợi nhé.”
Đổng Ý Thành kinh ngạc: “Em muốn nấu cơm hả? Nhưng trước đây em…”
Trước kia ở nhà Tề Tiểu Tô căn bản không làm việc nhà, còn nhớ có một lần cô nói trường học có một nhiệm vụ, phải làm một món ăn cho bố mẹ, nhưng cô luôn không nắm được độ lửa và độ mặn nhạt, cuối cùng nấu ra một món không ai nuốt nổi.
Nhưng anh còn chưa nói hết đã nghĩ đến chuyện Tề gia rồi, lập tức trầm mặc. Mấy năm anh không ở bên cạnh cô, nhất định cô đã sống rất khổ cực.
Hốc mắt anh hơi nóng lên, dùng sức gật đầu: “Vậy anh sẽ đợi em, nấu mà không ngon thì anh sẽ không nể mặt đâu đấy.”
“Yên tâm đi, em có mấy món tủ rồi.”
Chỉ chốc lát, ba người Lợi gia cũng đến, Vệ Thường Khuynh lại là người đến cuối cùng.
Anh ra khỏi thang máy thì nhận được điện thoại của Tề Tiểu Tô, hỏi anh sắp đến chưa.
“Anh đến rồi, em mở cửa cho anh đi.”
Tề Tiểu Tô vội vàng chạy ra mở cửa, bị anh kéo lấy, mượn góc chắn ở cửa hôn lên môi cô một cái thật sâu.
“Đợi lát nữa nhiều bóng đèn, an ủi anh trước đã.” Anh nói.
Tề Tiểu Tô liếc anh một cái, trêu nói: “Vừa trở lại đã nhiệt tình như vậy, có phải ở bên ngoài có chuyện gì rồi không?”
Con ngươi Vệ Thường Khuynh thẫm lại.