Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 680 : Cao thủ đọ sức

Ngày đăng: 04:20 30/04/20


“Xem ra là em chê anh hàng ngày về nhà không nhiệt tình rồi?”



Tối hôm qua chưa đủ nhiệt tình à?



Tề Tiểu Tô lập tức phát hiện lời này không đúng, nhìn mắt anh liền biết, lại nghĩ đến cửa sổ, cô lập tức nghiêng đầu gọi: “Anh!”



Vệ Thường Khuynh: “…”



“Sao thế?” Đổng Ý Thành đi ra, nhìn thấy Vệ Thường Khuynh: “Về rồi à?”



Câu về rồi à này nghe sao cứ là lạ thế nhỉ?



Vệ Thường Khuynh không tin Đổng Ý Thành sẽ ân cần với anh như vậy, hơn hai tháng nay, số lần anh đi thăm Đổng Ý Thành không quá ba lần, vốn dĩ cũng không thân.



Đổng Ý Thành đã bắt đầu xắn ống tay áo: “Tôi nghe nói võ thuật của anh rất khá, bây giờ vẫn chưa ăn cơm, bằng không, chúng ta lên sân thượng so tài chút đi?”



Ngứa nghề.



Mấy năm nay anh say sưa huấn luyện, đã không tìm được đối thủ rồi, cho nên nhìn thấy cao thủ liền không nhịn được muốn so tài, không so tài làm sao mà nâng cao được chứ?



Tề Tiểu Tô gọi anh vốn dĩ chỉ là muốn cắt đứt sự phát dục của người nào đó, không ngờ người anh này cũng không đáng tin như vậy, lại vừa thấy mặt đã muốn đánh, cho xin đi, vừa mới xuất viện đấy biết không hả?



“Dừng dừng dừng, anh, sắp ăn cơm luôn rồi đây….”



Cô còn chưa dứt lời, Vệ Thường Khuynh đã đồng ý: “Được, vừa hay, kết thúc đọ sức tôi có lời muốn nói với cậu.” Nói xong, anh liền dịch qua, hôn nhẹ lên má Tề Tiểu Tô một cái: “Ngoan, đợi bọn anh mười lăm phút.”



Ý của anh là, đánh thắng Đổng Ý Thành, lại nói chuyện nữa, chỉ có mười lăm phút?



Đổng Ý Thành thật sự bị anh kích thích, đi giày vào: “Đi.”



Thấy hai người đàn ông này nói đi là đi, Tề Tiểu Tô sốt ruột: “Hai người định đánh thật đấy hả?”



“Sắp đối chiến à?”




Hiệp thứ nhất, hình như không phân được thắng thua? Ngay cả Tề Tiểu Tô nhìn cũng không hiểu lắm.



Nhưng cô cũng không quan tâm đến phân tích của Hệ thống Tiểu Nhất, bởi vì động tác của hai người thật sự là quá nhanh, cô coi như đã hiểu cái gì gọi là nhìn đến hoa cả mắt, bọn họ ra quyền, né đòn, thân hình biến hóa, tốc độ tấn công và phòng ngự sắp khiến cho người ta nhìn không kịp nữa rồi.



Nhưng tất cả mọi người đều mê mẩn.



Đây mới thực sự là cao thủ đọ sức!



Không chỉ là đánh, còn có tâm lý chiến đấu, còn có những động tác mê hoặc đối thủ.



Đổng Ý Thành nhảy lên, bay lên không, chân quét qua chỗ Vệ Thường Khuynh. Bọn họ đều có thể nhìn thấy lực chân của anh lúc này, bắp thịt căng lên, gió thổi dán vào quần, nhìn ra được hình dạng từng bắp thịt một.



Một đòn này hoàn toàn không lưu tình, nếu như bị anh đạp ngã, có lẽ sẽ trực tiếp ngã xuống đất ngất đi. Nhưng Đổng Ý Thành lại đánh rất hưng phấn, so chiêu với cao thủ nhất định phải theo bản năng dốc hết toàn lực.



Tề Tiểu Tô lo thắt tim, nhưng thấy sắc mặt Vệ Thường Khuynh rét lạnh, con ngươi u ám, trực tiếp giơ hai tay ra.



Sức tay làm sao có thể đọ với sức chân được chứ!



Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.



Nhưng một màn xảy ra trước mắt khiến cho bọn họ há hốc mồm. Tay Vệ Thường Khuynh dường như rất nhẹ nhàng bắt được mắt cá chân Đổng Ý Thành, đồng thời xoay một cái, đẩy về phía trước.



Đổng Ý Thành giống như bị anh bắn ra từ giữa không trung.



Mọi người hít một hơi lạnh.



Ngã xuống như vậy không sao chứ?



Bà Lợi không nhịn được sắp kinh hãi kêu thành tiếng.



Nhưng trong nháy mắt Đổng Ý Thành đang rơi xuống đất, cái chân còn lại lại vững vàng chạm đất, lại quét qua, người quay một vòng, đứng ổn định lại.